So sánh sản phẩm
chọn tối đa 4 sản phẩm

ĐƯỜNG ĐỜI DỐC ĐỨNG PHẦN 2: CHUYỆN TRONG TÙ - CHƯƠNG 1: SÓNG NGẦM CUỒN CUỘN TRONG TÙ

Ngày đăng : 07:54:17 20-11-2017
Nặng nề cửa sắt lấp kín buồng
Giam chân cầm thú với chim muông
Dồn ép buộc vào khuôn trật tự
Có những kẻ lầm lì tư lự 
Kẻ chợt gầm lên gây sự bực mình.
Kẻ mếu, kẻ cười, kẻ nhắm mắt lặng thinh
Kẻ chuồn choại, kẻ hầm hừ như dã thú
Kẻ nhét chật đầu, tiền tài, gái gú
Kẻ tẩm đầy mình tri thức thanh tao
Kẻ tận hạ tầng, người tít trên cao
Kẻ thô tục vũ phu, người hào hoa phong nhã
Già trẻ, nghèo sang đều đủ cả
Vàng cám, hiền ngu dưới đáy đời.
Ngày 25 tháng 6 năm 2014, gần cuối giờ chiều, sau khi làm thủ tục nhận số giam tại phòng thường trực rồi qua trạm kiểm tra hành lý, Bảo Khôi được đưa vào một phòng giam trong đó có hơn bốn chục can phạm. Họ chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, lổn nhổn như nhộng luộc. Buồng giam khoảng chín chục mét vuông, được chia thành hai ngăn. Ngăn bên ngoài bọn tù gọi là “lồng”, ngăn bên trong gọi là “mà”. Diện tích lồng rộng khoảng 30m2, diện tích mà khoảng 60m2. “Lồng” dùng để đồ dùng cần thiết và dụng cụ vệ sinh, đồng thời cũng là chỗ để ăn cơm. “Mà” dùng để ngủ. Giờ hành chính thường được sinh hoạt cả trong “mà” và ngoài “lồng”. Hết giờ thì tất cả phải vào “mà”, cửa ra “lồng” được khóa lại. Trong “mà” có hai bệ xi măng dọc theo hai bên tường. Giữa hai bệ là “lòng mà”. Buồng trưởng, phụ trách trật tự và những đứa có “số má” được xếp hạng “chiếu trên” nằm gần cửa thoáng. “Chiếu dưới” là những đứa được làm công việc phụ trách ăn uống, vệ sinh, tắm giặt. Những người còn lại bọn tù gọi là “nhân dân” phải nằm dưới “lòng mà”.
Bảo Khôi bước vào phòng. Đặt bao tải đựng quần áo, đồ dùng xuống rồi đứng nghiêm cúi đầu nói: 
- Xin kính chào các bác, các anh!
Bọn tù nhân nhiều người nhận ra Bảo Khôi cùng reo lên: 
- Ông Khôi!
Buồng trưởng ra lệnh cho một “xe” dẫn Bảo Khôi vào vị trí của “lính mới” và căn dặn mấy điều cần thiết trong sinh hoạt.
Theo “luật tù”, khi vào buồng giam lính mới phải lễ phép trước các đại ca chiếu trên để sưng tội. Bảo Khôi được dẫn tới ngồi xếp bằng dưới lòng mà hai tay khoanh lại nghiêm chỉnh. Ở chiếu trên có một đại ca người nhỏ nhắn, ánh mắt sáng quắc trông rất lanh lợi liền lên tiếng:
- Mời anh lên đây ! 
Bảo Khôi được phép ngồi ngang hàng với các vị chiếu trên. Anh ta nói tiếp: 
- Tôi là Lê Quốc Quan, Luật sư được đào tạo tại Hoa Kỳ và đã từng nhiều năm giảng dậy và hành nghề luật tại Hoa Kỳ, Nay bị ngồi đây vì cái tội mà người ta gọi tên là: “trốn thuế”! Ở ngoài xã hội tôi cũng nghe danh anh, là một thầy thuốc mà sao lại phải vào đây ? Cả chiếu trên đều chăm chú nghe và chờ đợi Bảo Khôi trả lời:
Thấy mọi người tỏ ý thức nghiêm túc và quan tâm, Bảo Khôi thẳng thắn bộc bạch về mình:
- Tôi bị buộc tội “Sử dụng trái phép tài sản”! Tòa sơ thẩm Thành phố tuyên phạt 3 năm tù giam ! Đây là sự oan ức cùng cực. Sự vụ chỉ là mối quan hệ dân sự, thực hiện theo hợp đồng kinh tế giữa các doanh nghiệp, mà tôi phải ghép tội hình sự. Tôi đã làm đơn kháng cáo và kêu oan để việc xét xử đúng người, đúng pháp luật, không làm oan người vô tội và không hình sự hóa các quan hệ dân sự, đảm bảo sự thượng tôn của pháp luật.
Ngày 15 tháng 01 năm 2015 Tòa Phúc thẩm đã mở phiên tòa tuy nhiên buổi đó không thực hiện việc tố tụng. Vị chủ tọa phiên tòa chỉ thực hiện phần thẩm vắn sau đó khuyên tôi nên rút đơn kháng cáo kêu oan. 
Vị chủ tọa phiên tòa khẳng định: Tòa sơ thẩm định tội:“Sử dụng trái phép tài sản” là không đúng ! Tuy nhiên không minh oan cho tôi mà lại khuyên tôi rút đơn kháng cáo và kêu oan. Vị chủ tọa phiên tòa giải thích rằng: Nếu tôi không rút đơn thì Tòa phúc thẩm sẽ ra quyết định hủy bản án sơ thẩm chuyển hồ sơ cho viện Kiểm sát điều tra tiếp. Như vậy rất có thể tôi sẽ bị quy tội danh lại nặng hơn tội danh cũ. Tôi không chấp nhận và băn khoăn lưỡng lự. Tòa đã cho nghỉ giải lao để tôi suy nghĩ. Trong thời gian tạm nghỉ tôi đã được thân hữu tư vấn : Đành phải chấp nhận rút đơn kháng cáo kêu oan. Không chỉ vì lý do như vị chủ tịch Hội đồng xét xử nói mà vấn đề quan trọng là khi điều tra lại tôi có thể bị giam tiếp vài năm (Giam đến khi nào là quyền của họ…!). Nếu rút đơn chấp nhận bản án sơ thẩm thì chỉ vài tháng nữa, tới ngày Quốc khánh là tôi sẽ được đặc xá. Bới có nhiều thành tích và công lao đóng góp với xã hội !
Khi Tòa tiếp tục làm việc tôi đã đề nghị: Rút đơn kêu oan và xin kháng cáo để tòa xem xét giảm mức án cho tôi. Vị Chủ tịch Hội đồng xét xử trả lời: Nếu xét xử phúc thẩm để giảm án thì vô hình chung Tòa phúc thẩm lại công nhận việc tòa sơ thẩm định tội danh là đúng . Vì vậy phải rút cả đơn kháng cáo. Tôi đã đành phải chấp thuận. Thế rồi sau phiên tòa phúc thẩm người ta đưa tôi vào đây…!
Đêm đã khuya nhưng hầu hết anh em tù vẫn chưa ngủ được, mấy anh có số má gặp buồng trưởng nói:
- Đây là ông chủ của Tập đoàn Trường Phước. Ông ta là võ sư lại là một thầy thuốc có danh tiếng. Xin anh bảo ông ấy kể chuyện cho anh em nghe.
Buồng trưởng đồng ý và sai một “xe” tới đề nghị Bảo Khôi kể chuyện b. Bảo Khôi chậm rãi nói: 
- Thưa anh em, tuy là lính mới nhưng tôi bị bắt hơn năm nay rồi. Trước đây bị giam ở trại Thanh Lô, nay vừa được chuyển về trại Hồng Lô cùng anh em nên thực sự không biết chuyện gì mới ngoài xã hội. Tuy nhiên để giải sầu cho anh em tôi xin kể những câu chuyện về những lĩnh vực khác.
- Hay lắm! Vậy kể chuyện kiếm hiệp hay chuyện gì về võ thuật đi. 
Mọi người đồng tình xôn xao:
- Được đấy! Được đấy!
- Tôi xin tường thuật câu chuyện về trận Xích Bích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. 
Bảo Khôi kể một mạch lưu loát trôi chảy cứ như đọc sách. Cả buồng giam im lặng chăm chú lắng nghe. Kết thúc câu chuyện buồng trưởng đích thân bưng nước đến mời. Anh ta chân tình nói:
- Ông kể chuyện hay quá! Giá mà hàng đêm đều được thưởng thức! Mời ông uống nước rồi làm thêm câu chuyện nữa nhé! 
Cả buồng đồng loạt vỗ tay hưởng ứng. Trước yêu cầu tha thiết của mọi người Bảo Khôi chấp thuận:
- Giờ tôi xin kể tiếp một câu chuyện ngắn là: “Tìm đối thủ tỷ thí”. 
Chuyện rằng ở vùng Quỳnh Diệp có một hiệp sĩ tên là Quách Lâm. Anh ta từng miệt mài rèn luyện công phu đến bậc Thượng thừa. Phàm những người như thế thì lâu lâu không được đấu võ là chịu không nổi. Cả vùng Quỳnh Diệp và những địa phương lân cận không còn ai có đủ bản lĩnh võ công để thi đấu với Quách Lâm. Anh ta phải lặn lội mấy ngày đường để đến vùng thánh địa của võ giới tìm đối thủ. Tới nhà một võ sĩ danh tiếng, thấy cổng ngoài đóng chặt, bên trong phảng phất những làn khói bếp. Biết chủ có nhà nhưng Quách Lâm đập cửa rầm rầm mà mãi không thấy ra nghênh tiếp. Khí lực trong người rừng rực bốc lên như lửa cháy. Quách Lâm tung người bay qua cổng, khi rớt xuống, hai bàn chân cắm ngập xuống đất rồi làm thành hai đường cày từ đó vào tới bờ hiên. Lúc này chủ nhà mới xuất hiện. Anh ta cầm cái chậu đi từ trong nhà ra giếng nước mà hai bàn chân không chạm đất. Múc nước đầy chậu rồi bê vào mời khách rửa chân mà hai bàn chân cũng không chạm đất. Vị khách không mời mà đến thấy vậy liền hạ gối bái chủ nhà tôn làm sư phụ!
- Ông kể rất hấp dẫn! Hay lắm! Kể nữa đi! Trong truyện phim “Đường đời”, ông là nguyên mẫu và là một cao thủ võ lâm, giờ kể chuyện về chính mình được không? 
Mọi người lại lao xao đồng tình. Bảo Khôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vâng! Tôi xin kể thêm câu chuyện về võ thuật của chính tôi trong quá khứ. Chuyện xảy ra đã gần bốn chục năm rồi. Chuyện này chưa chép trong tiểu thuyết “Đường đời” và cũng chưa có trong phim “Đường đời”.
Tiếng then cửa sắt loành xoành như họng súng khạc đạn, bọn tù nháo nhác bật dậy. Mấy hốc thông hơi đã lờ mờ màu của sương mai. Sự luyến tiếc lẩn khuất mãi trong bốn bức tường.
* *
*
“Tư lệnh Hậu cần” gọi ba thằng “xe” lại nói nhỏ:
- Một thằng “chạy tầu” lấy nước pha trà cho các vị chiếu trên. Nấu nước cho chiếu trên phải dùng “quảy” nhé! Đừng dùng nhựa. Còn hai thằng chia quà. Sớm nay chiếu trên dùng theo thực đơn của buồng trưởng. Còn “nhân dân” mỗi người hai miếng bích cốt hoặc bích quy và 10 hạt lạc. Chiếu dưới như “nhân dân” và thêm mỗi người một miếng bích quy và 5 hạt lạc. Đồ tươi: thịt, giò, cá nếu còn thì đến tối chúng mày “chạy tàu” kẻo thiu mất. 
Ba xe đồng thanh: 
- Rõ!
- À suýt quên. - Tư lệnh hậu cần nói tiếp: - Chiếu trên uống trà hoặc sữa, chiếu dưới uống nước nấu của trại. Còn “nhân dân” hứng “nước đầu vòi” uống. Khi “chạy tầu” cho thêm chút đường vào để giảm mùi khét của nhựa nhé! Nếu thiếu mồi thì cưa nốt cái nắp xô nhựa mà dùng. 
- Làm gì có cưa. - Một thằng xe mới nhận việc nói.
- Đồ ngu! Dùng chỉ mà cưa. 
- Lấy đâu ra chỉ?
- Mẹ mày! Đầu củ chuối. Chỉ tước từ vỏ chăn, từ khăn mặt! Mảnh nhựa cưa xong đừng để trong “đẽo” mà giấu dưới ang nước nhé!
Sau bữa cơm trưa, Bảo Khôi về vị trí của mình dựa lưng vào tường ngồi trầm tư lặng lẽ. Một anh trạc độ ngoài ba chục tuổi lom khom rón rén đến bên.
- Cháu đau lưng à? Bảo Khôi hỏi nhỏ.
- Không ạ!
- Sao cong lưng, lò dò từng bước thế? 
Anh ta thì thầm nói:
- Bác mới vào chưa biết đấy, tất cả những người thuộc diện “nhân dân” mà đi đứng nghênh ngang, khua chân, khua tay là bị ăn đòn nhừ tử. Nói năng cũng phải hạ giọng, giữ mồm giữ miệng.
- Vậy à! Thế cháu cần gì?
- Cháu đau đầu! Biết bác là thầy thuốc, muốn nhờ bác bấm huyệt giúp.
- Được! Để bác giúp cho.
Trong lúc thầy Khôi bấm huyệt, anh ta khe khẽ nói vừa đủ lọt tai:
- Có hai thằng cũng vừa vào trại được mấy ngày, to cao vạm vỡ. Một thằng bị sứt tai, săm ở trên vai và cánh tay trái, hình rồng ngậm hồng châu.
- Ấy! Bác đừng nhìn thẳng vào chúng nó. Phải khéo đừng để chúng nó biết là mình nhìn nó. Còn một thằng có vết sẹo như con rết bò ngang trán, săm hình đầu hổ ở ngực. Chúng nó chuẩn bị đánh bác đấy! Chúng nó bàn với nhau phải chiếm thế “thượng phong”. Nó định đánh gục buồng trưởng và anh phụ trách trật tự nhưng lại sợ hai anh này là chỗ có quan hệ với thầy quản giáo nên chưa ra tay. Giờ chúng nó hướng mục tiêu vào bác. Bởi hiện tại bác thuộc loại có máu mặt nhất trong buồng này. Khi hạ được bác thì chúng nó sẽ có uy lực trấn áp cả buồng để ngoi lên chiếu trên. Thằng Dương - bạn đồng hương của cháu quê ở Phúc Thọ, nó bảo chú nó là bác sĩ Huệ - Nguyên Giám đốc Bệnh viện huyện, sau lên làm Phó Chủ tịch huyện, khi nghỉ hưu thì về Tập đoàn của bác làm giám đốc bệnh viện Trường Phước. Thằng Dương nó nằm bên hai thằng này. Nó giả vờ ngủ say và nghe được hai đứa bàn tính nhưng nó sợ lộ chuyện nên không trực tiếp nói với bác. Nó giả vờ tới nhờ cháu bôi thuốc ghẻ vào lưng rồi nói nhỏ với cháu và bảo cháu báo tin này cho bác. Trước đây cháu chưa được gặp bác nhưng rất hâm mộ về tài năng, đức độ của bác. Khi thấy bác phải vào đây cháu thật sự ngỡ ngàng! Giờ bác phải cẩn thận đề phòng. Chúng nó biết bản lãnh võ nghệ của bác nhưng nó cho rằng bác đã lớn tuổi, hiện xanh xao gầy yếu, khi ngồi xuống đứng lên rất khó khăn. Bác bị đau chân à?
- Cảm ơn cháu rất nhiều. Cháu yên tâm, bác vẫn đủ điều kiện đối phó. Hiện giờ bác chỉ bị viêm khớp và sưng đầu gối bên trái thôi.
- Cháu với thằng Dương sẽ hỗ trợ khi bọn nó tấn công bác nhé!
- Không nên cháu ạ. Nếu hai cháu can thiệp thì cả ba bác cháu mình sẽ bị kỷ luật. Cứ để mình bác đối phó thì lỗi sẽ thuộc về chúng nó. Cho bác hỏi: Cháu tên là gì nhỉ?
- Cháu tên là Thăng. Đặng Văn Thăng. Cháu với thằng Dương đều can tội cờ bạc. Cháu bị giam ở buồng này năm tháng rồi. Ở đây có thằng Tuấn, thằng Chinh quê ở Thạch Thất. Cháu còn mấy đứa thân quen, khi cần chúng cháu sẽ sẵn sàng.
- Cảm ơn cháu! Thôi cháu về chỗ đi. Bác sẽ cẩn thận đề phòng.
Bảo Khôi đảo mắt quan sát đối thủ rồi vẫn lặng lẽ ngồi tự xoa bóp, bấm huyệt cho đôi chân bớt tê nhức và suy ngẫm. Nó sẽ đánh mình bằng cách nào? Ở đây tuyệt đối không có gì làm hung khí, có chăng chỉ là cái nắp xô nhựa đựng rác hoặc mấy đôi dép cao su hoặc các chai nhựa đựng nước uống. Tất cả đều không đáng nguy hiểm. Đối thủ to, khỏe mà hai đứa đánh một thì chắc chúng sẽ rất chủ quan và chỉ dùng tay không. Vấn đề là phải bảo toàn thân thể, tự vệ không vượt quá giới hạn để bảo toàn cả lẽ phải.
Cuối giờ chiều sau khi điểm số, quả nhiên hai thằng lừng lững bước tới trước mặt Bảo Khôi. Khôi vẫn ngồi như không hay chuyện gì. Thằng sứt tai đá mạnh vào chân Bảo Khôi và khục khặc nói:
- Ngồi tù mà còn khua môi kể lể đánh đấm như thánh phán!
Bảo Khôi trừng mắt nhìn nó, bậm môi không nói một lời. Thằng sẹo trán đá tiếp một phát vào chân Bảo Khôi nói giọng mỉa mai:
- Tài giỏi vậy sao để cho “Hà Thạch” nó bóp mũi? Hay chỉ giỏi võ mồm? 
Bảo Khôi buộc phải lên tiếng:
- Tôi không chọc ghẹo ai. Các cậu không được xấc xược như vậy! 
Thằng sứt tai dằn giọng chửi:
- Mẹ mày! Muốn xấc xược à? 
Bảo Khôi nhìn thẳng vào mặt nó quát lớn:
- Đừng chửi láo!
- Láo này! Thằng sứt tai vừa nói, vừa bật cao chân, giật gót vào mặt Khôi theo thế đá chẻ. Tức thì Khôi đưa hai cẳng tay bắt chéo trên đầu chặn đòn, đồng thời ngả người co chân đạp mạnh vào háng đối thủ. Nó đổ nhào xuống lòng mà. Khôi lập tức đứng dậy. Thằng sẹo trán tiến tới hai tay đấm tới tấp. Khôi đảo người gạt đỡ khiến nó đấm sượt vào vách tường rồi ôm tay nhăn nhó. Vừa lúc thằng sứt tai nhổm dậy, hùng hổ như con thú dữ xô tới với cú đấm trực diện. Khôi né người lợi dụng đà của đối phương kéo dìm xuống theo thế “Đảo vân thủ” làm nó chúi đầu lao thẳng vào góc tường. Khôi cũng loạng choạng đảo theo. Ngay lập tức thằng sẹo trán nhào tới thọi mạnh vào mang tai Khôi. Cú đấm quá mạnh khiến Bảo Khôi lảo đảo ngã vật xuống. Thằng sẹo trán lao vào giơ cao chân định trấn vào cổ nhưng nó đã bị đôi bàn tay như hai gọng kìm túm lấy vai quật ngã. Kẻ ra tay cứu Bảo Khôi đó chính là Đông Hàn Quốc (còn gọi là DoHaQ). Người phụ trách trật tự của buồng giam. Tiếp đó là hàng chục đứa lao tới đấm đá túi bụi vào hai hung thủ. Nó lăn lộn, chuồn choại dưới lòng Mà. 
May cho chúng! Thầy quản giáo đã kịp tới đứng sát cửa quát như sấm:
- Dừng lại! Rồi mở cửa cùng hai thầy quản giáo nữa cầm dùi cui bước vào. 
Anh trưởng buồng chạy tới báo cáo:
- Thưa thầy! Hai thằng này vừa mới vào giờ muốn “nẩy số” đánh người vô tội. 
Thầy quản giáo thấy Bảo Khôi còn nằm bất động trên sàn liền ra hiệu cho buồng trưởng nâng dậy. Sau đó túm hai hung thủ hỏi tội. Ông quát lớn:
- Người ta bằng tuổi bố mày tại sao lại đánh người ta? 
Cả hai thằng nghẹo đầu nhăn nhó. Thằng sứt tai ấp úng trả lời:
- Thưa thầy! Em ngáo đá nên không làm chủ được hành động của mình!
- Nói láo! Thưa thầy nó nói láo. Anh buồng trưởng nói. Nó vào buồng đã bốn năm ngày rồi lấy đá đâu mà ngáo! Thưa thầy, chúng nó “nẩy số” ra oai để chèn ép trấn lột anh em đấy ạ! 
Cả hai thằng cúi đầu không nói được gì thêm.
Thầy quản giáo bắt hai thằng nằm sấp vụt cho mỗi đứa một dùi cui rồi đưa ra ngoài lập biên bản xử lý.
Tới giờ điểm số, trưởng buồng dõng dạc hô:
- Buồng chú ý! Điểm! 
Mọi người vội vã ngồi gọn thành hàng, tất cả im thin thít. Từ cửa Lồng, anh cảnh giới thông báo:
- “Xe tăng” ! “Xe tăng”!
Một lúc sau anh ta lại báo:
- “Mưa” ! “Mưa” đã tới gần! “Xe tăng” đã lướt qua!
Buồng trưởng ra lệnh:
- Gác “chân chống” lên!
Mọi người dịch mông nắn hàng thẳng tắp rồi dựng hai gối lên, hai tay bó gối.
Buồng trưởng chạy về phía cửa. Thầy quản giáo vừa nhận ca mở cửa “lồng” đi vào sát cửa “mà”. Buồng trưởng hô lớn:
- “Cụp pha”! 
Tất cả im lặng cúi đầu nhìn xuống. Buồng trưởng đứng nghiêm hướng về phía cửa. Thầy quản giáo cầm cuốn sổ đưa lên lạnh lùng nói:
- Điểm số!
- Thưa Thầy! - Buồng trưởng đứng nghiêm nói: -Tổng số bốn bảy. Hiện thiếu hai, còn bốn lăm.
- Hai đứa đi đâu? - Thầy quản giáo hỏi.
Một đứa ra tòa, khi về giấu điện thoại di động ở “phích” qua phòng thường trực, cán bộ an ninh dùng máy dò đưa sát vào bụng dưới và mông thấy tín hiệu báo trong người có kim khí liền áp giải về phòng giam. Bọn em bôi xà phòng vào hậu môn bắt rặn điện thoại ra nhưng không được. Hiện đưa về Trung tâm y tế để tìm cách moi điện thoại ra.
- Nó khai là đã giấu những gì ở “phích” ? - Thầy quản giáo hỏi.
- Thưa thầy, nó nói là đã cuốn một điện thoại di động vào giấy nilon mỏng và cuốn ba triệu đồng loại bạc năm trăm nghìn vào nilon rồi nhét vào “phích”.
Thầy quản giáo đưa mắt nhìn một lượt rồi khóa cửa “mà” và bước ra ngoài khóa nốt cửa “lồng”. Buồng trưởng quay vào nói lớn:
- “Tư lệnh Nước” ! 
Một anh ở cuối hàng đứng lên:
- Dạ! Có tôi.
- “Tư lệnh Mét” - Buồng trưởng hỏi tiếp. 
Một anh khác đứng lên nói:
- Dạ! Có tôi!
- Cho đi vệ sinh. - Buồng trưởng ra lệnh. 
Hai người vừa đứng đồng thanh hô:
- Rõ! 
Sau đó “Tư lệnh Nước” và “Tư lệnh Mét” lần lượt cho mọi người đi vệ sinh. “Tư lệnh Mét” nói lớn: 
- Buồng chú ý! Hiện có mấy người mới vào, tôi nhắc lại cho rõ: Chỉ chiếu trên mới được đái đứng, còn tất cả phải đái ngồi. Muốn đi ỉa phải đến khi kẻng báo chín giờ đêm mới xếp hàng đi, rõ chưa? 
Cả phòng đồng thanh:
- Rõ!
Sau khi mọi người đi vệ sinh xong, buồng trưởng ra lệnh cho “Tư lệnh Thuốc lào” lần lượt cho mọi người hút thuốc. Xong việc hút thuốc, “Tư lệnh Hậu cần” cho mọi người ăn quà. Sau đó là đã chín giờ đêm, “Tư lệnh Mét” cho phép mọi người lần lượt đi đại tiện.
Loanh quanh thế mà đã hơn 10 giờ đêm. Anh phụ trách trật tự nói với buồng trưởng:
- Xin phép anh cho Ông Khôi kể nốt câu chuyện. 
Buồng trưởng gật đầu đồng ý rồi lững thững tới chỗ Bảo Khôi trân trọng nói:
- Ông có thể kể nốt câu chuyện, nếu còn thời gian thì kể tiếp vài mẩu chuyện cho cả buồng nghe nhé. 
Bảo Khôi vui vẻ nhận lời và kể:
- Hồi học võ tại chùa An Phúc trên núi Xích Vân Trung Quốc. Tôi được sư phụ đề bạt làm Chưởng tràng. Ngoài việc phụ trách tổ chức lớp còn được phép hướng dẫn môn sinh luyện tập khi vắng thầy. Vậy mà có một hôm sư phụ sai tôi mài kiếm. Thực ra việc này là của nhiều người khác. Tuy nhiên tôi vẫn vâng lệnh xách kiếm đi mài. Sau đó trình Thầy là con đã mài kiếm xong. Thầy hỏi:
- Sắc chưa?
- Thưa Thầy sắc lắm rồi ạ!
- Con căn cứ vào đâu mà nói là đã sắc lắm?
- Thưa Thầy, con thử lướt kiếm qua cành lá, thấy rất ngọt, cả tán lá bị đứt phẳng lừ!
- Thế chưa phải là sắc, mài tiếp đi! Thầy nói.
Tôi lại tiếp tục mài kiếm. Sau đó lại trình Thầy là kiếm đã sắc hơn trước rồi. Thầy lại hỏi:
- Con căn cứ vào đâu?
- Thưa Thầy, con dùng sợi tóc phất vào lưỡi kiếm, sợi tóc đứt ngay.
- Chưa sắc! Thầy nói. 
Tôi nghĩ chắc Thầy có ngụ ý gì đó, tôi bèn nói:
- Thưa Thầy, có điều gì xin Thầy chỉ giáo cho. Con xin đa tạ Thầy!
Thầy mỉm cười dẫn tôi tới ban thờ Tổ. Thầy thắp nhang, tôi quỳ dưới chân Thầy cùng vái Tổ. Sau đó Thầy lấy cây kiếm lệnh xuống và dẫn tôi tới một dòng suối. Thầy sai tôi cắm hai cây kiếm hướng lưỡi ngược dòng nước. Sau đó đi về thượng nguồn thả một nắm lá khô xuống suối. Những chiếc lá theo nhau trôi xuống chỗ hai cây kiếm. Thầy bảo tôi: 
- Cái kiếm con vừa mài lá trôi xuống chạm vào lưỡi kiếm rồi trôi tiếp. Còn cây kiếm lệnh thờ Tổ có cái lá nào chạm vào đâu. Mới gần tới là lá đã lánh qua rồi trôi đi. Kiếm thế mới là sắc. Học võ mà khi thi đấu hoặc tỷ thí bách trận bách thắng chưa phải là thành tựu. Mà chỉ thành tựu khi mọi đối thủ phải bỏ ý đồ xâm phạm mình! Bởi tận cùng của võ là văn. Văn trong võ là đạo lý và đức độ để áp chế, chinh phục đối phương. “Đạo cao long hổ phục. Đức trọng quỷ thần kinh”. Bản chất của võ là như vậy. 
Bảo Khôi dứt lời, một anh cất tiếng hỏi:
- Còn nữa không Thầy?
- Hết! Thế là đủ cho vấn đề cần quan tâm rồi.
Mọi người rộ lên xì xào bàn tán. Thế mới biết mình chỉ là con ếch ngồi đáy giếng. Anh buồng trưởng đề nghị: 
- Em sẽ sắp xếp thời gian, Thầy dậy cho một số đòn thế căn bản về tự vệ cận chiến nhé!
- Được! – Bảo Khôi nói. - Từ sớm mai ai muốn học thì từ năm giờ tôi sẽ hướng dẫn bài tăng cường công lực, tăng sức khỏe phòng ngừa bệnh tật. Bài này phối hợp giữa tĩnh công với động công, có tên gọi là “Thái dương công”. Đây là bài tập bí truyền mà đại sư phụ Chưởng môn truyền cho tôi. 
Mọi người vui mừng quên cả luật giam vỗ tay ầm ào. Họ khấp khởi mong tới sáng để đón nhận bài tập. 
* *
*
Hai hung thủ đánh Bảo Khôi bị kỷ luật cùm chân trong phòng biệt giam, sau một tuần được trở về buồng cũ. Theo “luật tù”, hai thằng này phải chịu tiếp hình phạt nữa là “chăn kiến” và “Rồng chầu mặt nguyệt”. Con kiến được thả trong một vòng tròn bằng miệng bát. Phải chăn làm sao cho nó không bò ra khỏi vòng, không chết và không bị gẫy chân nào. “Rồng chầu mặt nguyệt” là phải ngồi ngược lại cúi mặt xuống mắt nhìn vào lỗ hố xí! Thời gian chăn kiến và chầu mặt nguyệt do buồng trưởng quyết định. 
Cả hai thằng đều được Bảo Khôi xin cho miễn thi hành “luật tù”. Các vị chiếu trên nể thầy Khôi và chấp nhận. Tuy nhiên vẫn bắt từng đứa phải quỳ xuống khai báo về tội của mình trước khi vào tù.
Thằng sứt tai khai báo:
- Kính thưa các bác, các anh! Em can tội hiếp dâm. 
- Vậy hả! - Một anh ở chiếu trên nói. - Vậy thì phải đốt nilon nhỏ mấy giọt vào cái cần phạm tội của nó chứ! 
Thằng sứt tai mếu máo nói:
- Thưa anh! Thực tình là em không hiếp dâm vì người bị hại là người yêu của em.
- Vậy sao mày bị bắt?
- Vì là sau khi chúng em hành lạc xong, con bồ của em vẫn để truồng nằm ngủ như chết. Trông ngon quá, tiếc của giời, em liền điện thoại cho thằng bạn thân tới làm tiếp cho khỏi phí…! Tại thằng bạn không khéo nên dù đã cúp cầu giao điện, buồng tối um nhưng người yêu của em vẫn phát hiện. Thế là nó vùng dậy kêu ầm trời đất. Chuyện vỡ lở bố mẹ nó phát đơn kiện nên em bị bắt. 
Nghe nói cả buồng cười rộ lên.
- Có lý đấy! - Một anh ở chiếu trên nói. - Vậy có thể tha cho nó hình thức nhỏ nilon, nhưng tao hỏi đây: Mày can tội hiếp dâm tại sao lại mang bí danh là “kít trâu”?
- Dạ thưa các đại ca, là vì trước đó em còn can tội ăn trộm trâu.
- Mày đã ăn trộm bao nhiêu con trâu? Ăn trộm bằng cách nào?
- Dạ thưa! Tổng số là 6 con. Em dắt trâu ra đồng làm thịt sau đó xẻo hết phần thịt bắp rồi chở ra Hà Nội bán.
- Mày lấy cái gì để đập chết trâu trước khi xẻo thịt?
- Không cần đập. Em luồn cái bao nilon qua dây thừng lên trên mồm nó, rồi lấy dây buộc lại. Sau đó buộc túm chặt miệng túi nilon phía dưới là con trâu ngạt thở lăn kềnh ra. Một lúc sau là chết.
- Được rồi! Về chỗ. Tiếp tục đến thằng sẹo trán! 
Thằng sẹo trán ngoan ngoãn bước lên rồi quỳ xuống.
- Mày can tội gì?
- Dạ thưa các đại ca! Em can tội bóp cổ bà ngoại để cướp đôi hoa tai bằng vàng.
- Chà chà! Thằng này bất hiếu quá trời! Thật đáng chết! Thế sao chúng nó lại gọi mày là “Mi chó”? 
- Mang cái tên ấy là bởi trước đó em hay ăn trộm chó!
- Mày đã ăn trộm mấy con chó rồi? Bắt chó bằng thòng lọng hay bắn điện?
- Dạ. Không bằng thòng lọng cũng không bắn điện. Em chỉ bắt chó đực bằng cách: Khi con chó cái động đực, em làm thịt rồi cắt nguyên cái bộ phận sinh dục của nó phơi khô, sau đó cho vào lọ nút chặt. Buổi tối em vào trong làng hé cái nút lọ ra, rồi đi đến đâu là chó đực cứ rên ư ử chạy theo. Em dẫn lũ chó vào một căn phòng kín rồi đóng cửa nhốt lại và bắt bỏ vào rọ đem bán dần. Vì thế mới bị mang tên là “Mi chó”.
- Mày đã bắt bao nhiêu con chó?
- Dạ thưa nhiều lắm! Không nhớ được!
- Được rồi! Cho “con chó cái động đực về chỗ”! 
...................................................................................................................
Chú thích:
1. “Xe” là một thằng chuyên giặt rũ, điếu đóm và hầu hạ một đại ca hay một tên có quyền lực
2. “Chạy tầu” là đun nấu một cách lén lút. 
3. “Quảy” cuốn bằng bao tải dứa
4 “Nước đầu vòi” là nước lã hứng ở vòi
5. “Đẽo” là cái túi đựng quần áo, đồ dùng có thể xách tay hoặc đeo trên người.
6. “Xe tăng” là các vị ban giám thị đi kiểm tra. 
7. “Mưa” là cán bộ quản giáo tới buồng giam.
8. “Phích” là đoạn trực tràng phía trên hậu môn. Bọn tù thường tập để có thể nhét nhiều thứ vào “phích”.
9. “Tư lệnh Nước” phụ trách nước tắm rửa và nước uống.
10. “Tư lệnh Mét” là đứa quản lý hố xí
Tags:
Giỏ hàng của tôi (0)