So sánh sản phẩm
chọn tối đa 4 sản phẩm

ĐƯỜNG ĐỜI DỐC ĐỨNG PHẦN 2: CHUYỆN TRONG TÙ - CHƯƠNG 2: TIỂU TƯỚNG GIANG HỒ DOHAQ

Ngày đăng : 08:01:34 20-11-2017
Biệt danh chung tên một quốc gia
Thiên đường địa ngục mấy lần qua
Bạt núi, ngăn sông, ngàn huynh đệ
Sóng đời vùi dập vẫn hào hoa .
Sinh ra trên quê hương Thái Bình trong một gia đình có truyền thống hiếu học và thành đạt công danh, vừa cất tiếng khóc chào đời, ông nội lấy giấy bút chấm lá số tử vi. Mới qua sơ giải cụ đăm chiêu đưa tay chống cằm và gạch một đường đậm dưới sao chủ mệnh rồi thốt ra từng lời nặng trịch:
- Tham Lang thủ mệnh! Nếu miếu địa mà hợp cách có thể làm Đế vương như Vua Trụ trong tiểu thuyết Phong Thần. Nếu đắc địa chẳng làm tướng ta thì tướng giặc. Nếu phá cách bị vây hãm thì phiêu bạt giang hồ, sa hoa ngạo ngược. Cha mẹ sinh con trời sinh tính mà! 
Cụ ngả lưng vào thành ghế trút một hơi thở dài phán lời khẳng định: 
- Vận số đã an bài, hay dở chỉ còn mong đức năng thắng số. 
Đông lớn lên có nước da trắng hồng, nét mặt thanh tú, rất lanh lợi và tinh nghịch. Học hành chả đâu vào đâu nhưng được trời phú cho năng khiếu ca hát và thể thao vượt trội nên thường được nhà trường ưu tiên cho lên lớp.
Bố mẹ vất vả lắm mới kèm được Đông học qua cấp hai. Thế rồi mải chơi, bỏ học lang thang khắp vỉa hè, góc phố, thoái thác tình thương yêu chăm sóc của bố mẹ để sống tự lập. Đông chịu đói, chịu khổ, tự kiếm ăn bằng nhiều cách bê tha, bụi bặm. Năm 1993, Đông bị đưa vào trại giáo dưỡng trẻ lang thang bụi đời. Thế rồi Đông cùng một bạn nối khố trốn trại khi ban quản lý chưa tìm hiểu được họ tên lai lịch. Bố mẹ phải thông qua thông tin đại chúng tìm kiếm trẻ lạc mới tìm được. Bị gia đình kìm giữ hơn hai năm trời, vừa 17 tuổi, bố mẹ quyết định cho Đông nhập ngũ và mong muốn trong môi trường rèn luyện của quân đội Đông sẽ trưởng thành. Được biên chế trong đơn vị mà ông chú ruột là Lữ đoàn trưởng và được sự quan tâm sâu sát, nhưng mới được hai năm, ông chú cũng đành phải cho Đông xuất ngũ. Dịp ấy có đợt tuyển công nhân đi lao động ở Hàn Quốc, không thể can ngăn, bố mẹ đành phải cho Đông nộp hồ sơ và đi lao động ở Hàn Quốc. 
Khi ấy môi trường quản lý công nhân lao động người nước ngoài của Hàn Quốc rất lỏng lẻo. Nhiều người Việt bỏ công ty đi buôn bán làm ăn tự do, có người mở sới bạc và nhà hàng quán nhậu… Những cô gái người Việt có nhan sắc thường bị nhóm côn đồ bắt cóc đưa vào các ổ mại dâm. 
Đông đã kết nối được với ba nhân vật có “máu mặt” để tổ chức bảo kê cho các sới bạc: Tuấn Hà Nội - một thanh niên đã tốt nghiệp cấp 3 nhưng không vào đại học và cũng có máu lang thang bụi bặm. Thản Điên - một tay chuyên đâm thuê, chém mướn với nhiều tiền sự gây rối trật tự công cộng và cố ý gây thương tích. Khi rượu vào là Thản sẵn sàng đâm chém bất cứ ai chọc tức mình. Dũng Con tuy thấp bé, nhẹ cân nhưng bản lĩnh yêng hùng lại nặng ít ai bằng. Dũng Con lỳ lợm, trên người đầy sẹo nhưng mỗi lần bị thương tích, Dũng càng thêm hung dữ và liều lĩnh. Nó coi đấm đá, đâm chém là trò tiêu khiển.
Đông cùng ba anh bạn đánh xe hơi đi dạo, thấy một chiếc ô tô bảy chỗ đậu mép đường. Cạnh đó có bốn tên ăn mặc càn rỡ đang vây ép hai cô gái người Việt. Đông dừng xe phía bên đường. Lúc thấy bọn côn đồ lôi kéo một cô lên xe, một tên túm tóc và giật tuột áo khoác của cô còn lại, Đông rút thanh đoản kiếm lao tới đâm chém tới tấp. Bọn nó cũng là loại dân chơi có nghề, né tránh một cách điệu nghệ và rút hung khí ra vây lấy Đông. Trong thế bốn đánh một, lập tức Thản Điên, Dũng Con và Tuấn Hà Nội cầm dao phóng tới cắt xé vòng vây trợ giúp Đông. Hai cô gái né sát lề đường ôm ngực run rẩy khiếp đảm. Tài xế chiếc xe của bọn bản xứ hạ kính dương máy ảnh chụp cảnh đánh nhau hỗn loạn. Đối thủ đối diện bị Đông đâm một nhát trúng giữa ngực. Tay kiếm trối lại, dường như ức của nó bị rạn vỡ, nó quay người tháo chạy. Cùng lúc đó thấy Dũng Con kêu ối. Đông liếc nhìn thấy cánh tay trái Dũng Con buông xuôi sõng sượt, máu chảy thành dòng, nhưng nó vẫn khua loang loáng chiếc đao cản phá sự tấn công của đối thủ. Đông tiến tới đánh thốc bên sườn đối thủ của Dũng Con. Bị đánh áp đảo, nó liền bỏ chạy. Đông lao theo quyết cho nó một nhát để trả nợ cho Dũng Con. Bất chợt nó hạ thế bại mã tấn. Biết dính đòn phản thế nhưng đã lỡ đà, Đông vấp vào nó ngã lộn nhào về phía trước. Đối thủ của Tuấn Hà Nội và Thản Điên cũng đã bỏ chạy. Thấy Đông ngã, Thản và Tuấn lao tới. Đối thủ của Đông vội chạy tháo thân. Đông định lao theo nhưng không đứng lên được! Chân phải nhói buốt và không theo ý mình. Thì ra Đông đã bị con dao lá lúa của đối thủ xuyên qua bắp đùi. Đông liền nắm chuôi dao định rút ra. Tuấn Hà Nội liền thét lớn:
- Đừng rút! Rút ra là không cầm được máu đâu! 
Thản và Tuấn nâng Đông dậy. Đông bám vai hai bạn đu người lên và lết tới chỗ hai cô gái đang xé khăn băng bó cho Dũng Con. Tài xế của bọn bản xứ liều lĩnh xuống xe chụp pô ảnh cuối cùng trước khi rú ga tháo chạy.
Tuấn Hà Nội đẩy tất cả lên xe rồi nổ máy lao vút đi. Về tới nhà, một cô gái tên là Tân đề nghị:
- Em gọi taxi chở hai anh tới bệnh viện nhé! 
Đông quát lớn:
- Không được! Tới bệnh viện thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này!
Mọi người im lặng nhưng đều nhận ra rằng đối thủ bản xứ có thể sẽ gọi thêm người truy đuổi. Mặt khác, cảnh sát Hàn Quốc cũng sẽ lùng sục tìm kiếm. Tuấn Hà Nội rút nắm tiền đưa cho một cô gái tên là Nhài nhờ đi mua bông băng và đồ cứu thương. Cô này có dáng vóc rất kiều diễm, lại thông thạo tiếng Hàn. Còn Tân ở lại chăm lo vết thương cho Đông và Dũng Con. Cùng lúc ấy, Thản Điên và Tuấn Hà Nội với tư thế sẵn sàng phòng thủ.
Cô Nhài nhanh chóng mua được bông băng và cồn mang về rồi cùng cô Tân rửa vết thương cho Đông và Dũng. Tuấn Hà Nội khá thạo việc cứu thương bởi bố mẹ nó là cán bộ công tác ở bệnh viện, từ nhỏ nó đã được làm quen với việc này. Tuấn lấy cuộn băng lớn buộc chặt đùi của Đông ở phía trên vết thương sau đó lấy kìm rút mạnh con dao ra khỏi đùi. Quả nhiên máu không chảy thêm nữa. Hai cô gái tháo cái quần đầy máu ra làm Đông ngượng chín cả mặt và quên cả đau đớn. Họ lấy chiếc khăn tắm đắp ngang người Đông rồi dùng nước ấm lau rửa vết thương cho Đông và Dũng. Máu không còn chảy nữa nhưng hai lỗ thủng trên đùi Đông há miệng ra, vết thương trên vai Dũng Con cũng toác ra nhìn thấy thịt đỏ ối. Tuấn Hà Nội lẩm bẩm nói:
- Phải khâu thôi! 
Thế là Tuấn cùng hai cô Tân và Nhài đốt đèn cồn nung đỏ chiếc kim khâu rồi uốn cong như lưỡi câu cá. Sau đó Tuấn lấy cồn rửa sạch chiếc kim và sát trùng y cụ rồi lấy kìm kẹp kim khâu khép các mảng da vào nhau. Tân và Nhài thay nhau dùng đôi bàn tay nõn nà, mềm mại xoa bóp, mơn gãi cạnh vết thương thay cho thuốc tê. Một mặt thấy ngại ngùng, mặt khác cũng thấy tê tê, buồn buồn và dễ chịu nên dù bị những mũi khâu nhói buốt nhưng Đông vẫn không hề rên la. Sau đó ê kíp phẫu thuật bất đắc dĩ lại tiếp tục khâu vết thương trên bả vai Dũng. Anh bạn này cũng không rên la mà cố nở nụ cười trên khuôn mặt nhăn nhúm. Nhài lại được cử đi mua thuốc kháng sinh. Khi về, cô mang cả một túi nặng thịt cá cùng gia vị. Có thêm phụ nữ, căn phòng giống như một gia đình ấm cúng với bữa cơm thịnh soạn trên xứ người mà rất Việt Nam.
Hai cô gái ngày một thân tình và thường xuyên tới chăm sóc Đông với Dũng Con. Tình cảm giữa Đông với Nhài đã hé nở. Họ thương yêu nhau chân tình. Thấy vậy, anh em đã thuê thêm một căn phòng để họ tâm sự cho tự nhiên.
* *
*
Chiều chủ nhật, đường phố xe cộ nườm nượp như mắc cửi, bốn anh em cùng hai cô gái diễu bộ tới siêu thị. Vừa tới cửa ga tàu điện ngầm thì thấy trên sảnh ga tàu điện ngầm là những panô quảng cáo lộng lẫy, khung dưới có bảng thông báo những thông tin thời sự. Bỗng Nhài thét lên một tiếng rồi ngượng ngùng vội đưa hai bàn tay che mặt.
- Cái gì thế ? - Tuấn Hà Nội hỏi. 
Mấy anh em ngơ ngác dõi nhìn Nhài.
Nhài không nói gì, một tay vẫn che mặt còn một tay chỉ vào những tấm ảnh trên biển thông báo truy nã. Mọi người nhìn theo đăm chiêu trong khoảnh khắc rợn người. Bốn tấm hình ấy chính là Đông, Tuấn, Thản và Dũng. Chẳng cần phải đọc, chẳng cần phải bàn luận họ cùng chung một ý quay về. Nỗi lo âu đè nặng đoạn đường về. Mấy anh em bàn nhau phải chuyển tới thành phố khác và buộc xé lẻ mỗi người một nơi. Nhài - bạn mới thân của Đông gục đầu thổn thức khóc. Cô cảm nhận thế là hết, duyên tình vừa bén sẽ bị dập tắt một cách phũ phàng! Tân cũng với khuôn mặt buồn thiu, nước mắt lưng tròng. Họ an ủi nhau rồi ghi số điện thoại và những địa chỉ cần ghi nhớ. Đông khoác tay lên vai người yêu lấy khăn thấm những dòng nước mắt và thì thầm to nhỏ. Cuối cùng Đông quyết định chuyển về gần chung cư của Nhài thuê phòng ở và tiếp tục bám sát công việc thường ngày. Sớm hôm sau họ bịn rịn chia tay nhau. Buổi chia tay không rượu, không hoa nhưng thật nồng hậu và đáng nhớ.
* *
*
Sự liều lĩnh thách thức với đối thủ người bản xứ đã khiến Đông phải trả giá. Sau hơn hai tháng sống bên người yêu, Đông đã bị phát hiện. Cảnh sát Hàn Quốc đã bắt giữ và khởi tố Đông về tội hoạt động trái pháp luật có tổ chức. Thế rồi Tòa án Hàn Quốc xử Đông sáu năm tù giam. Nhờ thông thạo tiếng Hàn, Nhài đã thuê luật sư hướng dẫn Đông chống án. Sau đó Đông được miễn phạt tù và chỉ bị hình thức xử lý là trục xuất về nước.
Máu giang hồ vẫn sôi sục trong người, Đông lại tiếp tục tổ chức hoạt động bảo kê và bám rễ chắc chắn trên đất Thánh Hà Thành. Uy phong ngày một nổi trội lan truyền tới hầu khắp các tỉnh lân cận. Giới giang hồ đặt thêm cho Đông một tên nữa là: DoHaQ (tức là Đông Hàn Quốc).
Ngày tháng trôi đi, Đông đã bén duyên với một nữ ca sĩ danh tiếng trong làng nghệ thuật. Cuộc sống êm đềm hạnh phúc đã đem lại cho họ một cháu gái xinh xắn mang đủ tố chất tài hoa, lanh lợi của bố mẹ.
Ngày sinh nhật của một đàn em được tổ chức rôm rả tại một nhà hàng lớn gần nhà ở của Đông. Tiệc gần tàn, mấy anh quá chén đã văng lời bất cẩn chạm vào sĩ diện của chủ quán - một đại ca có số má trong giới giang hồ. Lời qua tiếng lại, chẳng ai nhịn ai rồi dẫn đến ẩu đả làm nhà hàng tan hoang đổ vỡ. Trong cảnh hỗn loạn, công an đã kịp thời ập tới. Đông ra lệnh cho đàn em nhanh chóng rút khỏi địa bàn để lại mình Đông nhận trách nhiệm. Không chỉ bồi thường là đủ, Đông đã bị công an bắt truy cứu trách nhiệm hình sự. Rất may, nhờ sự quen thân, Đông đã được người có quyền lực ra tay tháo gỡ. Qua vụ này mối quan hệ giữa ân nhân ấy với Đông lại càng gắn bó và thân thiết họ coi nhau như anh em trong nhà. Nhưng đời vẫn thế, “yêu nhau lắm, cắn nhau đau"! 
Sau những ngày về quê thăm chú ruột ốm nặng. Bất chợt Đông về nhà bắt được quả tang một cảnh tượng khiến Đông bàng hoàng chết lặng! Kẻ vừa cứu Đông thoát khỏi vòng lao lý đã tự nhận ân huệ bằng thân xác vợ mình! Toàn thân rừng rực như lửa cháy, Đông xông tới toan đoạt mệnh cả hai đứa trong khi chúng đang say mê âu yếm bên nhau. Nhưng ân huệ, nghĩa tình đã tạo thành sức mạnh vô hình bó chặt chân Đông.
Sau sự vụ bỉ ổi ấy, Đông dẫn con gái về với ông bà nội rồi một mình sớm hôm cô quạnh. 
* *
*
Một sáng sớm chủ nhật, Đông nhận được cú điện thoại từ một cô gái. Cô ta nói rằng thông qua mấy người bạn thân, cô biết danh tiếng của Đông Hàn Quốc, nay có một việc hệ trọng muốn nhờ Đông giúp đỡ. Đông đồng ý và hẹn đón cô ấy tại nhà mình.
Cô gái có dáng người cao ráo, uyển chuyển và duyên dáng giống như một diễn viên múa, nước da trắng hồng với đôi mắt long lanh và nụ cười quyến rũ. Cô dựng xe rồi cầm chiếc túi đứng phơi mái tóc mây óng ả buông xuống ngang kheo. Dáng vóc thư sinh nhưng nét mặt rất cá tính, lanh lợi và từng trải! Đông bước ra cửa đón khách vào nhà.
- Xin mời cô uống nước!
- Vâng! Cảm ơn anh! - Cô gái nhấp ngụm nước nhìn Đông nở một nụ cười hóm hỉnh rồi hỏi một câu thay cho lời chào gặp mặt:
- Anh ở một mình à?
- Vâng! Cũng có thể gọi là ở một mình vì mấy đứa em tôi nó đi suốt ngày, có khi đêm cũng chẳng về .
- Anh khiêm tốn và “lễ phép” thế! - Nói rồi cô gái liếc ngang để giấu nụ cười hóm hỉnh.
- Đừng gọi em là cô và đừng vâng vâng, dạ dạ có được không? Em biết anh tuổi Mậu Ngọ. Xin tự xưng với anh em là Mai Ánh tuổi Kỷ Mùi kém anh một tuổi đấy.
Đông nhìn cô gái vui vẻ nói:
- Vâng! Xin lỗi từ giờ xin được gọi cô là em cho tình cảm nhé!
- Tất nhiên rồi! Nhưng lại vâng nữa đấy!
Hai người nhìn nhau cùng bật cười làm căn phòng trở nên thoáng đãng và thân thiện.
- Thế em có việc gì vướng mắc? Nếu có thể làm được anh sẽ xin hết mình vì em.
- Ôi! Thế kia à? Em chỉ mong có được nửa mình của anh là mãn nguyện rồi.
Đông bật cười ra tiếng:
- Em vui vẻ và hài hước quá! Cứ sáng ra lại được gặp người như em thì khác nào như tết quanh năm.
- Vậy cứ 5 giờ sáng hàng ngày anh điện thoại đánh thức em dậy để em chuẩn bị mang tết đến cho anh nhé!
- Nhưng mà…!
- Nhưng mà gì? Lại sợ tốn kém và mất thì giờ à?
- Không phải vậy. Tức là để anh tính xem mình có thể thực hiện được hay không rồi mới dám nhận lời.
- Thôi được cứ tính cho kỹ đi. Bây giờ em trình bày với anh một việc thế này.
- Ừ đúng rồi, chúng mình vào công việc chính đi.
Mai Ánh lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ rồi kể rằng:
- Năm kia em có mua một căn hộ trên khu đất của quân đội tại xã Trung Văn, đường Lương Thế Vinh đi vào. Họ phân lô cấp cho sĩ quan cao cấp, giấy tờ chỉ có quyết định cấp đất. Lúc ấy em mua với số tiền là ba tỷ đồng. Chủ nhà làm giấy bán cho em, có xác nhận của đơn vị quân đội và có cả xác nhận của ủy ban nhân dân phường. Đầu năm nay mở đường qua dãy nhà này nên được giá, em đồng ý bán giá ba tỷ rưỡi cho một doanh nghiệp lớn. Bà ấy mua cho em trai hiện làm ăn ở Liên bang Nga. Khi anh ấy về nước, hai chị em họ tới thăm và quyết định mua. Để tiện việc làm thủ tục, họ yêu cầu em nhờ chủ nhà viết giấy bán đứng tên họ thay cho giấy đã viết cho em. Cũng vất vả lắm em với chủ nhà mới thay đổi được tên người mua. Rồi hai chị em bà ấy đến tại nhà em để chồng tiền vào buổi chiều thứ sáu. Họ chỉ mang theo ba tỷ. Bà chủ doanh nghiệp nói là vừa sáng nay, đối tác của bà ấy chuyển vào tài khoản tại Ngân hàng Agribank cho bà ấy một tỷ. Bà ấy cho em xem tin nhắn của Ngân hàng Agribank vừa báo tài khoản số dư một tỷ đồng. Em có cô bạn thân làm ở Ngân hàng Agibank và đã thận trọng nhờ bạn kiểm tra, bạn em cũng xác nhận đúng. Chị em bà ấy yêu cầu em nhận trước ba tỷ rồi giao giấy tờ cho em trai bà ấy. Anh ta phải sang Nga chuyến bay lúc 16 giờ. Sau đó em cùng bà ấy tới Agribank rút tiền để nhận nốt năm trăm triệu. Em đưa hết giấy tờ cho anh ta rồi cùng bà chị đi luôn tới ngân hàng. Trên đường đi, do phía trước có hai xe ô tô đụng nhau làm đường tắc phải chờ hơn tiếng đồng hồ. Khi tới Agribank thì vừa đóng cửa. Bà ấy hẹn em sáng thứ hai cùng tới ngân hàng để nhận tiền. Sáng thứ hai em chờ tới gần trưa nhưng bà ấy không tới, gọi điện thoại thì không nhấc máy, em liền đến tận nhà riêng. Lúc này bà ấy giở chuyện nói là hôm qua cầm giúp giấy tờ tới hỏi người quen làm việc ở Sở Nhà đất, người ta bảo hồ sơ nhà không làm được bìa đỏ. Nếu có làm được thì phải lách luật rất tốn kém. Bà ta yêu cầu em cho giữ lại hai trăm năm mươi triệu, khi nào khai thông được việc làm bìa đỏ thì mới trả nốt. Em không đồng ý, rồi tới lui năm lần bảy lượt cũng không giải quyết được. Con trai bà ấy rất hung dữ, nó đẩy em ra đường rồi khóa cổng lại. Cuối cùng hai bên trở nên mâu thuẫn, cãi cọ nhau rồi bà ấy trắng trợn nói rằng không trả em đồng nào nữa.
Em buồn bực và uất ức nhưng không biết làm gì. Thế rồi em tới văn phòng luật sư nhờ giải quyết. Đã qua ba văn phòng luật sư nhưng họ đều nói là không đủ điều kiện pháp lý để khởi kiện và đòi lại tiền. Họ đều hỏi có âm thanh hoặc bút tích gì liên quan đến việc họ chưa trả đủ tiền không. Em bảo vì không lường trước được sự việc nên không ghi âm và cũng không yêu cầu họ viết giấy tờ gì. Sự việc chỉ có trời chứng giám cho thôi.
Ông Luật sư nói:
- Trong tất cả các sách luật không có điều nào đề cập đến sự chứng giám của trời, vì thế không đủ cơ sở để khởi kiện và đòi tiền. Vậy nên em phải nhờ tới anh. Khó lắm, liệu có giúp được em không?
Đông không trả lời câu hỏi mà vỗ mạnh bàn tay xuống mặt bàn làm mấy cái chén vô tội tung xuống vỡ tan tành:
- Thật xảo trá! Cái trò đểu cáng này anh đã gặp mấy vụ rồi và chưa lần nào xử lý bất thành. Em yên tâm, anh quyết đòi lại sự công bằng cho em.
Sau khi thực tế thăm dò địa hình nơi kẻ chiếm đoạt tiền của Mai Ánh trú ngụ, Tuấn Hà Nội - một đàn em thân tín của Đông chuyển hình ảnh và những đoạn video clip vào máy vi tính rồi trình bày các tình tiết : Bà Ngọc Hiên là chủ doanh nghiệp chuyên ngành nhà hàng, khách sạn và du lịch. Hiện có một nhà hàng hải sản, một nhà hàng kết hợp với khách sạn. Nhà hàng – khách sạn ở trong một tòa nhà bảy tầng. Tầng một phục vụ ăn uống. Tầng hai điểm tâm, giải khát. Từ tầng ba đến tầng sáu là phòng nghỉ. Tầng bảy dành làm dịch vụ xông hơi massage. Trên sân thượng là quán gió cà phê ca nhạc. Nhà riêng cũng là văn phòng công ty, là một biệt thự bốn tầng, có sân và vườn nhỏ ở tận cùng một hẻm cụt, từ đường vào khoảng hơn trăm mét. Đường hẻm chỉ vừa một ô tô và một khoảng nhỏ tránh xe máy. Ô tô muốn quay đầu phải vào sân nhà bà Hiên mới quay được. Hàng ngày vợ chồng bà Hiên đi bằng ô tô tới các nhà hàng, khách sạn làm việc. Sáng sớm đi, chiều tối mới về. Đông trầm ngâm nghiên cứu thực trạng thầm nghĩ loại đối tượng này chỉ cần rung dọa là đủ. 
Đông quyết định tổ chức tấn công vào biệt thự của bà Hiên vào khoảng sáu giờ chiều, khi vợ chồng bà ta đã đi làm về. Nếu đi ô tô sẽ không thể thoát ra được khi cần thiết, Đông dùng bốn xe máy cùng bảy đàn em xuất quân. Đông ăn mặc chỉnh tề một mình vào cổng. Nghe chuông gọi, người giúp việc ra mở cửa. Đông dựng xe chèn vào cánh cổng, lập tức ba chiếc xe máy vọt vào sân. Người giúp việc hốt hoảng chạy vào trong nhà. Đông bố trí bốn người ngồi trên bốn xe máy thường trực, hai người đứng phía trong cổng. Một người đứng ở tầng trệt, còn Đông và Dũng lên tầng hai. Bà Hiên chặn ngay cầu thang, nét mặt rắn như đanh, trừng mắt quát:
- Sao tự ý vào nhà tôi?
- Tại sao rồi sẽ biết. 
Nói xong, Đông lách qua bà Hiên bước vào giữa phòng khách. Bà Hiên sấn sổ bước theo. Tuấn Hà Nội đứng chặn chân cầu thang lên tầng ba.
- Các người muốn gì? - Bà Hiên sẵng giọng hỏi.
- Muốn gì chắc bà đã biết. - Đông bình thản nói. - Bây giờ bà muốn chúng tôi nói chuyện đàng hoàng hay theo kiểu của chúng tôi? Nếu muốn nói chuyện tử tế, đàng hoàng thì đưa bộ hồ sơ nhà của cô Mai Ánh ra đây hoặc chồng đủ nốt số tiền còn thiếu.
Lúc này chồng bà Hiên cùng hai thằng con trai cao lớn, mỗi người cầm một con dao từ tầng ba lao xuống. Tuấn Hà Nội vung mã tấu loang loáng chặn đường. Từ ngoài cổng, em chồng của bà Hiên hầm hầm phóng xe vào sân. Vừa dựng xe, nó lật cốp lấy ra một con dao cán gấp chạy vào nhà. Sơn Trọc liền rút thanh tuýp nước lao theo. Thằng em vừa vào tới cửa thì bị Thành Sứt đánh lật cùi trỏ vào ngực. Sơn Trọc đệm thêm cho nó một tuýp nước vào cánh tay làm con dao trên tay rớt xuống, song nó vẫn lao lên lầu. Vừa tới, nó tóm hai vai Tuấn Hà Nội giật mạnh làm Tuấn Hà Nội ngã ngửa. Ba đối thủ từ trên cầu thang nhào xuống, vừa lúc Sơn Trọc và Thành Sứt chạy lên. Cuộc chiến giáp lá cà giữa Đông cùng ba đàn em với bốn bố con, anh em chồng bà Hiên náo loạn cả căn phòng. Đối thủ thật đáng gờm, đã to khỏe lại khá điêu luyện trong cận chiến. Bà Hiên ôm mặt chạy ra ban công. Tủ kệ, bàn ghế, ấm chén ly tách đổ vỡ tan hoang. Đông liếc qua cửa kính thấy ngoài cổng hàng xóm bám đầy. Ba thằng đàn em vẫn ngoan cường say sưa trong chiến trận. Dù thắng hay thua thì đều bất lợi. Đông hiệu lệnh cho đàn em vừa đánh vừa rút. Bốn anh em xuống hết tầng trệt. Đối thủ có thể đã thấm mệt hoặc vì lý do gì đó không đuổi theo. Bốn chiếc xe đã nổ máy. Đông ra lệnh cho ba đàn em lao ra cổng, lên xe vụt ra đường. 
Vừa về tới nhà, Đông ngượng ngùng nói với Mai Ánh: 
- Xin lỗi em! Anh đã thất bại!
- Không sao! - Mai Ánh an ủi. - Thắng thua là chuyện thường tình. Sự vụ vừa rồi anh để em đương đầu giải quyết với cơ quan pháp lý.
Chuyện náo loạn như thế mà cả tuần sau vẫn kín như bưng. Nhà bà Hiên thuộc loại không thân thiện với hàng xóm, chẳng ai thèm ủng hộ. Trong chuyện làm ăn cũng nhiều khuất tất nên chả dám đơn thư gì với chính quyền vì e “rút dây động rừng”.
Thua là do quá chủ quan, coi thường đối thủ. Đã vậy không dùng áp lực nóng mà phải dùng áp lực lạnh. Quyết đòi lại công bằng cho Mai Ánh. Nghĩ rồi Đông bàn với anh em thay đổi chiến thuật. 
Từ hôm sau, mỗi ngày sáng sớm và chiều tối đều đánh một ô tô đến đậu trong hẻm vào nhà bà Hiên. Lái xe loay hoay sửa chữa không cho chủ và cả khách tới liên hệ làm ăn với bà Hiên vào căn biệt thự.
Tại hai nhà hàng, cứ khoảng mười rưỡi sáng và bốn rưỡi chiều lại có đàn em của Đông chiếm hai bàn ở hai góc nhà hàng của bà Hiên gọi đồ ăn uống rồi cãi lộn om sòm, khi cần thiết thì đánh lộn lẫn nhau, ném chai, ném bát loảng xoảng. Rồi lại có những cặp trai gái thuê phòng khách sạn của bà Hiên. Trong túi hành lý là xi măng trắng. Mỗi lỗ thoát nước và mỗi bệ xí chỉ cần đổ một túi khoảng năm cân, mỗi ngày làm mỗi tầng. Vợ chồng bà Hiên cứ đục sàn thông cống xong lại đổ tiếp khiến khách sạn phải thông báo tạm ngừng để sửa chữa hết ngày này đến ngày khác. Đồng thời bằng biện pháp khủng bố tinh thần liên tiếp ngày đêm khiến vợ chồng bà Hiên tìm mọi cách ứng phó nhưng vô hiệu. Cuối cùng bà Hiên buộc phải nhờ người tới gặp Đông để thương lượng. Biết chuyện, Đông không tiếp mà giao cho một đứa đàn em làm việc với họ. Bà Hiên đồng ý trả nốt năm trăm triệu đồng nhưng lại nèo theo một điều kiện là không trả cho Mai Ánh mà đưa trực tiếp cho Đông. Câu chuyện đã thuận tới hồi kết. Sau đó, vợ chồng bà Hiên lại đích thân gặp Đông “gửi gắm” các cơ sở của cả công ty nhờ anh em Đông hỗ trợ việc an ninh trật tự.
Một số nhóm hoạt động theo hình thức bảo kê lần lượt tới sáp nhập dưới sự điều hành của Đông. Danh sách có tới gần ngàn người được phân làm bốn tuyến. Những người có năng lực và uy tín thì hàng quý sẽ được xem xét nâng từ tuyến bốn lên tuyến ba hoặc từ tuyến hai lên tuyến một. Địa bàn hoạt động cũng được sắp xếp cụ thể. Khi có lệnh thì tập trung hỗ trợ lẫn nhau hoặc tập trung toàn bộ. Đông yêu cầu anh em không được chèn ép gây khó và “thu phí” của người nghèo cũng như những người buôn bán nhỏ, bán hàng rong. Để tạo công ăn việc làm cho anh em, Đông đã hợp đồng thuê bãi giữ xe máy, xe đạp, kể cả điểm giữ ô tô qua đêm và nhận việc giải phóng, san lấp mặt bằng. Ở những địa bàn cần giải phóng để xây dựng mà hay bị chống đối và quấy rối, khi anh em của Đông triển khai thực hiện là trôi chảy. Khi nhận lấp những hồ ao, ngoài chủ đầu tư trả cho việc lấp hồ, anh em còn thu phí của các xe ô tô chở đất đá, gạch ngói, vật tư, phế thải từ các công trình tới đổ. 
Công việc làm ăn ngày một phát triển. Mai Ánh thường tới thăm Đông và hỗ trợ các việc về thống kê, kế toán. Công việc bận rộn, đã tám giờ đêm vẫn chưa nghỉ ăn cơm. Đông lại nhận được cú điện thoại báo tin nóng: Tuấn cùng một số anh em bị Mão Đen dẫn quân vây đánh tại khu vực Cầu Giấy. Đông vội vã phải có mặt để ứng cứu anh em bởi Mão Đen là một đối thủ mà Tuấn Hà Nội không đủ sức chống đỡ.
- Có chuyện gì vậy? Anh định đi đâu? - Mai Ánh sửng sốt hỏi.
- Đàn em của anh bị chúng nó vây đánh. Anh phải tới gấp.
- Cho em đi với.
- Em có sợ đánh nhau không?
- Em không biết là có sợ không vì em chưa đi đánh nhau bao giờ nhưng cứ nhìn thấy máu là em bị ngất.
- Thế thì đi sao được! Em ở nhà chờ anh nhé!
- Không! Anh đi đâu thì em đi đấy! Để em lái xe cho. 
Biết không thể ngăn được, Đông đồng ý. Mai Ánh búi mái tóc ra sau, lấy khăn lụa mỏng chít gọn lại rồi cầm chìa khóa lên xe nổ máy.
- Thôi để anh lái cho, trời tối, đường đông mà địa điểm thì em chưa biết.
Đông lao vút ra đường tiến thẳng về hướng Cầu Giấy. Bỗng điện thoại rung chuông:
- A lô! Anh đang tới đây. - Đông nói.
- Anh ơi! Tuấn Hà Nội bị đâm thủng bụng, máu chảy nhiều lắm, đang ở dốc Bưởi.
- Cho một đứa bấm đèn ra hiệu đón anh, gần tới rồi.
Đông ghé xe sát chỗ mấy anh em đang trấn giữ bảo vệ Tuấn Hà Nội. Xe vừa dừng, một tên cầm chiếc mã tấu tiến đến. Vừa tới sát cửa xe thì nó kêu ối một tiếng rồi ngã vật ra bởi một nhát chém xả vai phải. Đông đẩy cửa xe bước qua người nó. Lập tức gần chục tên tay côn, tay đao xông vào. Đông vung đôi kiếm thép vừa chống đỡ vừa thét lớn:
- Muốn đánh thì đánh tao! DoHaQ đây! Đừng động vào Tuấn Hà Nội!
Thấy vậy Mão Đen liền ra lệnh cho đàn em: 
- Ngưng! DoHaQ, tao để mày rảnh tay chở thằng Tuấn đi cấp cứu rồi gặp tao nói chuyện phải trái. 
Đông cùng mấy anh em bế Tuấn Hà Nội lên xe để nằm ở băng sau. Mai Ánh mở cửa xuống ngồi bên Tuấn Hà Nội, Đông vội vã đánh xe tới bệnh viện gần nhất. Mai Ánh mở cúc áo Tuấn Hà Nội, đống ruột lòi ra. Cô đưa hai tay ôm ngực để giữ tim khỏi bung ra ngoài. Qua giây phút choáng váng Mai Ánh đã trấn tĩnh lại. Cô quát lớn như ra lệnh:
- Dừng lại!
- Gì vậy?
- Anh ghé sát lề đường vào quán phở kia lấy cho em cái bát tô. Tuấn Hà Nội bị lòi ruột rồi.
Đông hiểu ý dừng xe mở cửa bước xuống.
- Khoan đã!
- Gì nữa?
Mai Ánh hạ kính xuống nói:
- Anh hơ qua lửa hồng cả phía trong và phía ngoài cái tô nhé.
Đông làm đúng như yêu cầu Mai Ánh. Mai Ánh dùng tô úp lên đống ruột rồi xé chiếc khăn trên búi tóc băng chặt chiếc tô vào bụng Tuấn Hà Nội. Tuấn Hà Nội được đưa vào phòng cấp cứu Bệnh viện Giao thông Vận tải. Bác sĩ tháo băng rồi từ từ mở ra. Thấy đống ruột, ông lập tức úp lại thảng thốt nói:
- Sơ cứu thế này là được! Nhưng chỉ e cái tô gây bội nhiễm.
- Không bội nhiễm đâu, thưa bác sĩ. - Mai Ánh nói. - Cháu đã hơ cả trong lẫn ngoài cái tô trên than hồng.
- Vậy à? Thế thì yên tâm rồi! 
Nói đoạn bác sĩ lấy băng buộc chắc chiếc tô trên bụng Tuấn Hà Nội rồi kiểm tra huyết áp và tim mạch.
Đông sốt ruột hỏi:
- Sao rồi bác sĩ?
- Phải chuyển gấp tới Bệnh viện Việt Đức. - Bác sĩ trả lời.
Tuấn Hà Nội lại được đưa lên xe. Vừa ra tới cổng thì gặp ngay bọn Mão Điên chở hai đứa bị thương vào. Không một lời nói, đường ai nấy đi trong vội vã. Xe vừa tới Bệnh viện Việt Đức thì thấy cảnh sát đã chặn ở cổng. Họ cho phép đưa Tuấn Hà Nội vào phòng cấp cứu và bắt giải Đông về công an quận. Đông phản đối:
- Tôi tới cứu người bị nạn, chúng tôi là nạn nhân tại sao lại bắt tôi?
- Tại sao về Quận sẽ được phân giải. - Vị cảnh sát trả lời, đồng thời đưa còng số tám khóa tay Đông giải đi.
Bác sĩ lập hồ sơ bệnh án và thủ tục phẫu thuật yêu cầu Tuấn Hà Nội ký nhưng Tuấn nhất quyết không ký và không chịu phẫu thuật. Miệng lảm nhảm từng lời yếu ớt:
- Phải thả anh tôi ra, nếu không tôi sẽ chết ở đây!
Các bác sĩ thay nhau động viên giải thích rồi cả Mai Ánh cũng năn nỉ nhưng Tuấn Hà Nội cương quyết chết nếu công an không thả anh Đông.
Tại công an quận, sau khi ghi lời khai xong cảnh sát yêu cầu Đông viết bản tường trình rồi để ngồi ở phòng cung qua đêm. Trời vừa sáng một vị cảnh sát tới hỏi:
- Cái thằng bị thủng bụng với mày quan hệ thế nào?
- Nó là em tôi!
- Em ruột hay em họ?
- Nó ít tuổi hơn thì là em thôi!
- Mày có thằng em được đấy! Bây giờ về ngay bệnh viện khuyên nó chịu rạch bụng cho đống ruột vào rồi khâu lại.
Đông vội về bệnh viện. Mai Ánh vẫn túc trực bên Tuấn Hà Nội.
- Tuấn ơi! Anh Đông đây!
Tuấn Hà Nội từ từ mở mắt.
- Anh ký làm thủ tục để phẫu thuật cho em nhé.
- Vâng! - Tuấn khe khẽ trả lời.
Đông nhìn Mai Ánh lòng thương xót. Cả đêm qua không ăn uống gì, thức trắng bên Tuấn Hà Nội. Đông cầm tay Mai Anh hỏi nhỏ:
- Em mệt lắm không?
Mai Ánh chỉ nói được mỗi tiếng không rồi lăn ra ngất xỉu.
* *
*
Tuấn Hà Nội đã hồi phục. Chuyện xô xát đã lắng xuống. Đông càng thương cảm Mai Ánh. Lửa lòng nhen nhóm từ bấy lâu nay giờ đã bùng lên. Đông khoác tay lên vai Mai Ánh âu yếm nói:
- Nếu nói cảm ơn em thì thật khách sáo. Quả là rất may mắn khi có em ở bên. Anh rất trân trọng tình cảm sâu nặng của em. 
- Đâu có gì! Đó là trách nhiệm của em mà.
Đông xúc động nói:
- Nếu hôm đó không có em thì chuyện gì đã xảy ra. Tính mạng của Tuấn Hà Nội sẽ thế nào? Bác sĩ nói rất may là có cái bát tô úp vào bụng không thì ruột Tuấn Hà Nội tuột hết ra ngoài rất khó cứu chữa. Trong tình huống bối rối như vậy mà sao em lại nghĩ ra việc lấy tô hơ lửa nhỉ?
- Có gì đâu! Mẹ em là bác sĩ, giám đốc bệnh viện tỉnh. Bố em là dược sĩ công tác ở Bộ Y tế.
- Vậy à! Thảo nào! 
- Thế em có theo học ngành y không?
- Không! Em thích giao du buôn bán nên học Đại học Ngoại thương và học thêm bằng hai là ngoại ngữ Anh văn. Gần đây em lại theo học Đại học Quản trị Kinh doanh.
- Thế bây giờ có phải đi học không?
- Không! Em đã tốt nghiệp ba năm nay rồi.
Mai Ánh nhìn Đông âu yếm nói tiếp:
- Hôm nào rảnh rỗi mời anh tới nhà em.
- Còn hôm nào nữa? - Đông nói, - giờ em mới cho anh được tới nhà là hơi muộn, anh vẫn trông chờ. Được đến nhà em là một việc quan trọng nhất và cũng là một vinh hạnh nhất của anh. Anh vui lắm và muốn đi ngay bây giờ.
Mai Ánh mỉm cười nhìn Đông. Cùng lúc Đông xoay người nhìn lại. Có lẽ từ khi gặp gỡ, lúc này họ mới nhìn nhau với cự ly gần nhất. Hương thơm dìu dịu từ mái tóc, ánh mắt biết nói trên khuôn mặt hồn hậu khả ái của Mai Ánh làm Đông lâng lâng rạo rực.
- Em à! Anh đọc trong mắt em thấy nhiều bí ẩn. Em có thể chia sẻ cùng anh không?
Mai Ánh buồn bã đưa cặp mắt ướt sũng nhìn Đông nghẹn ngào không nói nên lời. Đông thấm những giọt nước lăn trên má Mai Ánh rồi dịu dàng nói:
- Anh rất ngại khi phải khơi dậy những sầu tủi của em nhưng lại rất muốn thấu hiểu để gánh vác đỡ em những gian khổ trong chặng đường đời.
- Vâng! Em hiểu. - Mai Ánh nén lòng thốt lời tâm sự. - Em lấy chồng sớm lắm, đã có con chung, tài sản chung nhưng chẳng có tình chung. Không thể vượt qua được ngưỡng cửa tự ái và đau đớn cùng cực, em đã ly hôn và nhận nuôi hai bé gái sớm tối quấn quýt bên con. Em đã xác định hai đứa con thân yêu là hành trang duy nhất trong suốt chặng đường còn lại của đời mình. - Mai Ánh lại thổn thức nghẹn lời.
Đông âu yếm nhìn Mai Ánh với lòng thương cảm:
- Thôi, em đừng quá đau lòng! Anh cũng đã đắm trong sự tan vỡ bất hạnh ấy và càng thấy thương yêu em hơn. Phải chăng duyên số đã dẫn dắt chúng ta đến với nhau để sẻ chia, sưởi ấm cho nhau trong cô đơn lạnh lẽo? Đông kéo nhẹ đầu Mai Ánh vào lòng. Mai Ánh áp chặt má mình vào vòm ngực vạm vỡ. Cô nghe rõ từng nhịp sôi động dạt dào như khúc nhạc trữ tình từ một trái tim mà lâu nay cứ tưởng nó được kết cấu bằng kim khí. Họ áp má vào nhau, nhìn nhau đắm đuối và rồi cũng đã tới lúc tạo hóa ban cho họ cảm giác sung sướng tuyệt vời từ nụ hôn nồng nàn ấm áp. Hai tâm hồn hòa quyện vào nhau chờn vờn theo sóng nước hướng tới bến bờ - một bến bờ chênh vênh, gập ghềnh nhưng không kém phần sinh động. Thay cho muôn vàn lời nói, họ hiểu nhau, thương nhau và yêu bằng sự trải nghiệm trường đời.
Đông ngước nhìn ra cửa sổ. Mai Ánh nhẹ nhàng tỳ lên vai Đông. Họ lại ôm chặt lấy nhau, đắm đuối nhìn nhau rồi tiếp nối những nụ hôn ngọt ngào nồng cháy. Hai cặp môi chẳng rời nhau nhưng chân họ vẫn dịch dần vào phòng ngủ. Cánh cửa được chốt chặt. Đông lần tay, những chiếc cúc trên áo Mai Ánh bật ra. Cô đẩy nhẹ Đông ra. Hiểu ý, Đông tự gỡ bỏ, bộc lộ hình thể của mình. Mai Ánh bước gần đến thành giường, trút bỏ tất cả những mảnh vải trên người. Cô cúi đầu tách đôi mái tóc hất về phía trước thành một bức rèm lập lờ, lung linh huyền hoặc buông xuống sát gối. Tương phản giữa sắc màu đen như mun, trắng ngần như tuyết, lập lờ trong ánh đèn ngủ hồng nhạt hắt hiu, những nét uốn lượn lồi lõm lung linh, rần rật dưới rèm tóc, làm ngất ngây, hút hồn người khác giới. Đông quay lại với hình thể trần tục, rắn giỏi, săn chắc và căng cứng, hai mắt xoáy nhìn bức tranh sống động với tất cả những gì hoàn hảo nhất, tuyệt mỹ nhất. Khóe mắt như điên dại, rồi đờ dần. Những nhóm cơ giãn tiếp ra, giãn hết cỡ, căng hết sức, vươn đến tột đỉnh cấu trúc của tạo hóa. Hai chân Đông cố dịch từng bước rồi khớp gối nhão ra và khụy xuống dưới chân Mai Ánh, làm cả khuôn mặt hút vào hai vế đùi nóng hổi. Toàn thân Đông rung lên, hai tay khờ khoạng níu chặt đùi người yêu. Bức rèm tóc mong manh, xào xạc né dần để cặp môi sũng ướt, nóng hổi lần lượt kiểm soát khắp vùng bí hiểm. Mai Ánh nóng ran lên rồi lại rờn rợn gai lạnh cả người. Chịu chẳng nổi, cô đưa hai bàn tay đẩy ra nhưng lại bị hút chặt thêm. Ối! Bất giác một tiếng bật ra khỏi cặp môi, không vẻ sợ hãi, không vẻ đau đớn mà âm thanh lại đanh như tiếng thét. Toàn thân Mai Ánh nhão ra chỉ còn cặp răng liên hồi lập cập thoát ra nhịp run rẩy như rét buốt. Dù đã được kẹp chặt hai chân bằng cả thân hình vạm vỡ nhưng Mai Ánh vẫn bị đổ kềnh xuống giường. Vẫn cặp môi ướt át ấy tiến dần lên thám hiểm cặn kẽ từng vùng. Mặt đối mặt mà chẳng thấy gì. Khi tiếng thét “ối” thứ hai phát ra thì cả hai cùng lâng lâng giữa không trung với gió mây hun hút chơi vơi. Tay ôm, chân quắp, họ ghì chặt lấy nhau, ghì chặt, ghì hết sức mà vẫn muốn chặt hơn. Ghì mãi, ghì mãi cho tới khi cặp mắt hé mở, hơi thở hổn hển chậm dần...
Họ đã thấu hiểu nhau tất cả những gì cần hiểu và yêu nhau bằng tất cả những gì cần có. Mọi nghi thức, thủ tục hôn nhân dẫu gặp khó khăn đến đâu nhưng rồi cũng cuốn theo làn cuồng phong tình ái nồng nàn sung mãn.
* *
*
Dẫu là chắp nối nhưng duyên tình của Đông và Mai Ánh thật lãng mạn, bền chặt trong hạnh phúc tràn trề. Họ hiểu nhau, hợp nhau và yêu thương nhau thắm thiết. Sau một năm đã có thêm một đứa con chung. Hai vợ chồng ngày đêm bận rộn với công việc làm ăn, gặp nhiều thuận lợi và phát đạt. Bà ngoại là người vất vả hơn cả. Phải sớm tối chăm lo cho bốn đứa cháu thơ dại. Tuy vậy bà vẫn đảm đương công việc kinh doanh riêng mà bà đã gây dựng từ lâu. Kinh doanh vốn là nghiệt ngã là phức tạp khôn lường.
Đời vẫn thế, nhân gian kỳ quái thật!
Giữa bao la vẫn chật chẳng nhường nhau
Uất hận, oan khiên rỉ máu đất sẫm mầu
Bởi đố kỵ, gian tham và tàn ác!
Nắng tháng sáu như đổ lửa xuống đường. Bà ngoại phải tự lái xe từ khu nhà vườn sinh thái về Hà Nội với các cháu. Giữa đường bị bọn côn đồ chặn xe. Chúng cùng đối tác của bà ép buộc ký những văn bản vô lý. Bà chống đối quyết liệt, để giam chân bà chúng đã tháo sạch hơi của bốn bánh xe...!
Được tin, Đông tất tưởi đánh xe tới. Nhìn thấy Đông, chúng nhận ngay ra rằng dẫu nhiều người hơn nhưng vẫn không đáng là đối thủ của Đông. Tuy nhiên kẻ thuê mướn bọn đao búa lại không biết điều. Nổi nóng, Đông đã ra tay trừng phạt. Tính bốc đồng không kìm chế được bản thân đã khiến Đông phải trả giá. Lực lượng công an địa phương đã có mặt, phong tỏa hiện trường và còn phát hiện trong cốp xe của Đông có một khẩu súng ngắn. Đông bị bắt rồi phải lãnh án mười tám tháng tù giam về tội cố ý gây thương tích và tội tàng trữ trái phép vũ khí quân dụng.
Tại trại giam Hồng Lô, Đông nhận ra Lương y Khôi từ lúc vừa bước vào buồng giam. Ở ngoài xã hội, Đông biết danh tiếng của thầy Khôi nhưng chưa một lần tiếp xúc. Chuyện gặp gỡ người quen trong tù là rất cẩn trọng, không thể vồn vã và tự do giao tiếp. Tuy nhiên với sự khâm phục và cảm mến, Đông đã nhủ lòng mình phải bảo vệ thầy Khôi trước những thế lực tàn bạo trong tù. Rồi chuyện đó cũng đến. Khi Bảo Khôi bị hai thằng ngạo ngược tấn công, Đông đã có mặt để cứu Thầy đúng lúc nguy kịch nhất. Từ đó hai thầy trò luôn gắn bó bên nhau. Đông quý mến thầy Khôi và trân trọng tự đáy lòng. Sau khi nghe thầy Khôi luận về lẽ sống và đạo lý, Đông thủ thỉ tâm sự:
- Thầy ạ! Con chẳng hy vọng đạt được như Thầy nhưng từ sâu thẳm trong lòng con đã cảm nhận rằng Thầy là người đầu tiên khiến con tự nguyện uốn nắn, gò ép mình vào khuôn mẫu như nhân cách, bản lĩnh và lối sống của Thầy.
Lương y Khôi nắm tay Đông biểu hiện sự đồng cảm và ân cần nói: 
- Xã hội ngày một tiên tiến, pháp lý ngày một tinh vi, khoa học và chặt chẽ. Sẽ chẳng còn đất cho giang hồ hoạt động theo quy thức xã hội đen nữa đâu con ạ.
Đông trầm lặng lúc lâu rồi chậm rãi nói:
- Thầy nói vậy là mang tính khúc triết nặng về lý thuyết. Con chả dám cãi. Nhưng bọn con vẫn mang quan điểm: Xã hội là một chính thể bao la khép kín như một vòng tròn. Pháp luật thì chỉ tựa như một hình vuông nội tiếp trong hình tròn đó. Dẫu hình vuông có phát triển thành đa giác thì cũng không thể lấp kín vòng tròn. Vùng dư ra là khoảng tối và cũng là đất dụng võ của xã hội đen. Ở đời khi có cầu ắt sẽ có cung. Cuộc sống thực sự có rất nhiều nhu cầu đến giới giang hồ.
- Con nói vậy nghĩa là giang hồ có thể thay công chức pháp lý? – Lương y Khôi hỏi.
- Không ạ! - Đông nói. - Con không dám so sánh gì với công chức pháp lý nhưng không bàn tay nào che kín mặt trời. Thầy thử nghĩ xem, trường hợp như hai cô gái người Việt bị bọn côn đồ cưỡng bức trên đất Hàn Quốc và trường hợp bị lừa lọc chiếm đoạt tài sản của cô Mai Ánh thì ai bênh vực, ai bảo vệ họ, ai giúp họ giải nỗi oan khuất và đòi lại công bằng cho họ? Chưa kể những trường hợp được vạ má sưng. Người từng trải thường biết tìm cách thuận tiện, đơn giản mà hữu hiệu để ngăn ngừa bất trắc. 
Lương y Khôi sửng sốt trước những lý lẽ của Đông. Thì ra sự đời đều có nhân quả rõ ràng. Tuy nhiên chân lý luôn không thuộc về bất chính. Bảo Khôi nhìn thẳng vào nét mặt trầm tư của Đông rồi cầm bàn tay Đông lên khẳng khái nói:
- Vậy con cho rằng bàn tay này cùng hàng ngàn bàn tay huynh đệ của con có thể che được mặt trời?
- Không ạ! - Đông nói. - Chúng con có nghĩa lý gì.
- Vậy biết không thể và không có nghĩa lý gì thì sao lại cố dấn thân? Ở đời những cái không thể đạt được thì người ta lại càng cố gắng đạt. Đó chính là cội nguồn sinh ra rắc rối, khổ đau và tuyệt vọng. – Bảo Khôi khoác tay lên vai Đông thân mật nói tiếp: - Con còn rất trẻ, lại có lợi thế về thể chất và sức khỏe, chưa có gì là muộn. Tuổi như con Thầy vẫn lênh đênh tìm đất dựng nghiệp. Thầy mong con rửa tay gác kiếm, tháo thân khỏi giang hồ khi còn sự trông chờ ngưỡng mộ của huynh đệ. Đó cũng là một phần đối trọng để lấy lại thăng bằng khi hòa nhập con đường làm ăn chân chính.
Đông bần thần, giọng chùng xuống:
- Con chẳng bon chen cầu cạnh gì cho mình nhưng rất trăn trở và day dứt khi rời bỏ hàng trăm anh em trong lúc họ thiếu nơi nương tựa, không công ăn việc làm, không cách mưu sinh. Như thế khác nào “mang con bỏ chợ”?
- Chẳng phải vậy đâu! - Khôi nói. - Giang hồ nghĩa đen của nó là xứ sở của sông nước. Người ta dùng từ này chắc có dụng ý sâu xa. Muốn giúp anh em thoát khỏi sự chìm đắm thì phải hoàn thiện mình, tạo dựng cho mình một vị thế vững chắc. Nếu vẫn bập bềnh trôi nổi mà bấu víu vào nhau thì đồng nghĩa với việc dìm chết nhau mà thôi !
- Vâng! Thưa Thầy. 
Đông nhìn Thầy trìu mến và chậm rãi nói tiếp:
- Con xin ghi nhận những lời chỉ bảo tinh tế của Thầy. Quả là trong cái rủi lại có cái may. Đây là cơ duyên và là sự may mắn để con được có những ngày tháng sống bên Thầy. Xin Thầy truyền cho con một số tuyệt chiêu võ công để thêm vững vàng trong cuộc sống.
Bảo Khôi mỉm cười vỗ vai Đông ân cần lý giải:
- Muốn vững vàng trong cuộc sống thì võ công mới chỉ là phần nhỏ. Cái quan trọng và chính yếu là sự bình tâm, kiên nhẫn và ứng xử hợp lẽ với đời. Thầy kể câu chuyện để con chiêm nghiệm nhé.
Trong buổi lễ tiễn biệt các đệ tử đủ điều kiện hạ sơn hành đạo, Vương Thái - một môn sinh có bản lĩnh võ công vượt trội lại phải lưu ban. Thầy phán rằng: Con phải rèn luyện thêm một khóa nữa. Quá buồn bực và bất mãn nhưng không thể cãi Thầy, Vương Thái ngậm ngùi tiếp tục tu luyện. Sau một khóa, Vương Thái trình thầy xin hạ sơn. Sau khi chất vấn, Thầy lạnh lùng phán: Con phải tu luyện thêm khóa nữa. Vương Thái lại ấm ức trở lại luyện tập. Cuối kỳ, sau khi khảo thí và giáo huấn, Thầy vẫn chưa cho hạ sơn. Vương Thái lại phải kiên trì tu luyện. Cuối khóa, Vương Thái hồi hộp ngóng chờ sự phán xét của Thầy. Thật may mắn lần này thầy vui vẻ chấp thuận cho Vương Thái hạ sơn hành đạo. Trời đã xế bóng, Vương Thái nán lại sớm hôm sau tới bái biệt Thầy. Thấy thầy vui vẻ, Vương Thái mạnh dạn hỏi:
- Thưa thầy! Cho đến giờ con vẫn chưa hiểu vì sao con luôn đứng đầu lớp về các môn công phu và thi đấu luôn chiến thắng mà cuối khóa con lại không được hạ sơn hành đạo như các đồng môn?
Thầy trầm ngâm một lúc rồi đăm chiêu nhìn Vương Thái trả lời:
- Vì con vô lễ. Buổi tiễn biệt thầy ngồi sập bên này, con ngồi sập bên kia, ngang bậc với Thầy khi vấn đáp.
- Vâng! - Vương Thái nói. - Điều này con đã nhận ra và xin tạ lỗi trước Thầy. Nhưng sau khóa học lại thứ hai, thầy ngồi trên sập con ngồi dưới sàn, thầy vẫn phạt con?
Thầy trả lời:
- Lần này thì con hỗn láo. Thầy nói, con cãi lại sa sả.
- Thưa thầy! Còn lần sau nữa con có dám cãi thầy đâu?
- Lần này tuy không cãi nhưng khi thầy sát phạt thì con nuốt ừng ực cục tức trong họng. Còn lần vừa rồi là được bởi dẫu gì thì con vẫn khoan thai điềm tĩnh và sáng suốt lựa lời cho cách ứng xử thấu tình, đạt lý… !
Không chỉ Đông mà tất cả anh em trong buồng giam đều ngồi bó gối há mồm tròn mắt nghe thầy Khôi kể chuyện. Họ lao xao bàn tán. Buồng trưởng dời khỏi chiếu trên xuống sàn ngồi cùng với anh em “nhân dân” rồi khiêm nhã nói:
- Thầy kể câu chuyện nghe thú vị quá ! Thưa thầy, với giới võ lâm, khi rèn luyện công phu tới đỉnh cao và lâm trận luôn bách chiến bách thắng thì có thể coi là thành tựu mỹ mãn về võ thuật không?
- Không thể! - Thầy Khôi khẳng khái đáp. - Bởi chẳng ai bách chiến bách thắng đâu, “cao nhân tất hữu cao nhân trị”. Ví như có thể bách chiến, bách thắng thì vẫn chưa phải là đã đạt thành tựu mĩ mãn về võ công. Để lý giải điều này tôi xin kể tiếp câu chuyện nữa để anh em khuây khỏa bớt nỗi ưu phiền trong bốn bức tường. 
Mọi người đồng loạt vỗ tay ầm ào tán thưởng.
Anh “bám lồng” cảnh giới lên tiếng báo hiệu:
- “Mưa”! “Mưa”! 
Buồng trưởng vội đứng lên ra lệnh:
- Toàn buồng chú ý! Điểm!
Tất cả can phạm vội vã xuống “lòng mà” ngồi xếp hàng theo vị trí.
Cán bộ quản giáo vừa tới cửa “lồng”, buồng trưởng hô tiếp:
- “Gác chân chống”. Mọi người răm rắp nghe lệnh dựng gối lên hai tay ôm lấy đầu gối.
Cán bộ quản giáo mở cửa “mà” bước vào đứng trước mặt bọn tù. Buồng trưởng nhìn quét một lượt rồi hô:
- “Cụp pha!” . Tất cả nghe theo và cúi mặt xuống sàn. Cán bộ điểm số xong rồi nhắc nhở một số vấn đề về chấp hành nội quy rồi khóa cửa. Kết thúc một buổi tù tội !
……………………………………………………………………………………………
Ghi chú: 
- Bám lồng: bám song cửa
- Cụp pha là cúi mặt nhìn xuống, không được nhìn lên mặt quản giáo
Tags:
Giỏ hàng của tôi (0)