So sánh sản phẩm
chọn tối đa 4 sản phẩm

ĐƯỜNG ĐỜI DỐC ĐỨNG PHẦN 2: CHUYỆN TRONG TÙ - CHƯƠNG 5: TƯỚNG TRỘM NGUYỄN THÀNH NGÔ

Ngày đăng : 08:10:55 20-11-2017
Một phạm nhân mới vào buồng giam, dáng cao lớn, trạc tuổi 70 nhưng vẫn mạnh khỏe, nhanh nhẹn và đạo mạo khác thường. Ông ta mang mái tóc hoa râm nhưng vẫn gọn gàng, bồng bềnh như thanh niên. Cặp lông mày lưỡi mác với tròng mắt sâu đầy bí ẩn và bộ râu quai nón lộ vẻ uy nghiêm dữ tợn. Tuy nhiên, lại thấy dễ gần và thân thiện bởi cặp môi rất duyên, luôn mỉm miệng cười.
Khác với những lính mới vào tù, ông ta đon đả chuyện trò tự nhiên, thoải mái. Khi đã ổn định vị trí và sắp xếp xong nội vụ, Bảo Khôi tới chỗ ông ta. Chưa kịp hỏi han gì, ông ta đã vội đứng dậy chìa cái bàn tay dày thô, cứng cáp ra bắt tay.
- Kính chào lão đại ca!
- Vâng! Xin chào người anh em. – Bảo Khôi vui vẻ đón nhận cái bắt tay thân mật và trả lời.
Hai người cùng ngồi xuống. Ông ta xưng danh và tự khai báo sơ yếu lý lịch bằng cái giọng Nam Bộ ồ ồ mạnh mẽ:
- Em là Nguyễn Thành Ngô, mọi người thường gọi là Sáu Ngô, tuổi Đinh Hợi, năm nay ngót bảy chục rồi.
- Người anh em ở Nam Bộ mà lại  mang cái tên là Ngô nghe lạ quá! – Bảo Khôi nói. - Ngô có phải là bắp hay mang thành ý gì vậy?
- À! Ngô chính là bắp đấy! Người miền Nam gọi ngô là bắp nhưng em là gốc Bắc, quê Ứng Hòa, tỉnh Hà Đông cũ. Các cụ đặt cho anh chị em là Ngô, Khoai, Lúa, Sắn. Gọi thế thì nghe ngồ ngộ nhưng để dễ nuôi.
- Vậy à? Anh em mình là đồng hương đấy. Tôi là Tư Khôi, tuổi Nhâm Thìn, thua anh 7 tuổi, quê ở Mỹ Đức, Hà Đông cũ. Từ giờ gọi tôi là em hay là chú em cho đúng vai vế tuổi tác.
- Không, không! Nếu không gọi là lão đại ca thì em lại gọi là Thầy. Lần đầu tiên gặp mặt nhưng em nghe danh tiếng Thầy từ lâu rồi. Rất tiếc khi tìm tới thì Thầy đã phát triển cơ sở ra các tỉnh phía Bắc và giao cơ sở cho đệ tử, thỉnh thoảng mới vào. Thầy còn nổi tiếng là thầy thuốc mát tay phục dược, được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu Thầy thuốc Ưu tú.
- Rồi! Biết rồi! Nhưng vào đây thì không còn gì nữa!
- Ủa! Sao không? Cái vụ của Thầy báo chí thông tin nhiều mà. Thầy chỉ liên đới đến việc hợp đồng kinh tế chứ có vi phạm gì đến đạo đức y nghiệp đâu. Em còn biết nhiều lắm về Thầy, cả 25 tập phim “Đường đời” em xem trên truyền hình rồi còn vào internet xem lại. Thật đáng trân trọng! Em hâm mộ bộ phim vì thấy cái cuộc đời trầm luân của Thầy nhiều đoạn giống chính mình. Tuy nhiên không thể có phim truyện về Nguyễn Thành Ngô, bởi làm ra chỉ để cho ma tà, quỷ quái nó xem.
- Sao vậy? Thôi, từ giờ đừng xưng em với tôi nhé. Anh cứ xưng là tôi để dễ giao lưu tiếp xúc.
- Vâng! Cảm ơn Thầy. Tôi sinh ra ở Hà Đông, rồi năm 1954 cùng gia đình di cư vào Nam, ngụ ở Xuân Lộc. Hồi nhỏ chăm chỉ học hành lắm. Khi đỗ tú tài là đã thông thạo cả tiếng Anh và tiếng Pháp.
- Cái tuổi Đinh Hợi tôi biết hầu hết là thông minh học giỏi. Tôi có ông anh rể tuổi Đinh Hợi. Tuy quê tôi ở Mỹ Đức nhưng lại học trường cấp ba Ứng Hòa, vì sang Vân Đình học gần hơn xuống Đại Nghĩa của huyện Mỹ Đức. Hầu hết học sinh cấp ba ở Mỹ Đức học ở Ứng Hòa. Hồi ấy, các thầy cô giáo thường mang các quyển vở và các bài văn của anh rể tôi ra làm mẫu. Ông viết chữ đẹp lắm, vở sạch như in và luôn đứng đầu về kết quả học tập. Thế nhưng lại chẳng được đi học đại học vì liên quan đến lý lịch của ông bác và ông bố.
Sáu Ngô đăm chiêu một lúc rồi thảng thốt hỏi:
- Có phải là con cháu của cụ Tổng Tiếp và Chánh Lý Ân không?
- Đúng đấy! Gia đình anh thân quen à?
- Vâng! Ông cụ thân sinh tôi thường nhắc đến danh tiếng của các cụ ấy. Chẳng thế mà tới ngày kỵ giỗ của cụ Chánh Tổng, bố mẹ tôi còn hương hoa tưởng niệm. Ở thời nào phải theo thời ấy thôi Thầy ạ. Sau khi tôi tốt nghiệp tú tài thì được đi du học ở Mỹ và được đào tạo nghiệp vụ thám báo. Năm 1970 thì được đưa về nước, biên chế vào Tổng nha Cảnh sát, làm việc tại Sài Gòn. Hồi ấy, tôi yêu một cô gái rất kiều diễm, là con của một vị Phó trưởng nha Cảnh sát. Chúng tôi yêu nhau lắm nhưng lại không được gia đình cô ấy ủng hộ. Bởi họ đang ép cô ấy lấy một kỹ sư sinh học người Hoa. Rồi một lần, sau buổi tiệc sinh nhật cô ấy, chúng tôi cùng về phòng riêng. Khi ấy tôi yêu cuồng nhiệt quá, vả lại tôi tiếp các bạn cô ấy đã uống quá nhiều, thành thử cũng biểu hiện yêu đương quá ngưỡng, làm cô ấy buột miệng thét lên. Lập tức người nhà đạp cửa xô vào. Tôi đã bị khép tội “cưỡng dâm chưa thành”. Sự vụ được đồn thổi lên cả mặt báo rồi bị kỷ luật. Tôi chán đời và buông xuôi tất cả, rồi về Xuân Lộc phụ giúp bố mẹ và cưới vợ quê. Khi giải phóng, anh em nhà vợ di tản sang Mỹ, có kéo theo vợ chồng tôi. Khi ấy, vợ chồng tôi chưa có con nhưng tôi không đi, phải ở lại cùng bố mẹ gia đình mình. Ông bà cụ thân sinh tôi có mối quan hệ với Mặt trận Giải phóng và cũng không muốn theo Mỹ. Thế là vợ chồng tôi tạm chia tay và rồi chia lìa luôn sau đó.
Chính quyền mới thiết lập, tôi tự giác trình diện rồi phải đi học tập cải tạo ba năm. Khi về, bố mẹ đã mất, anh em mỗi người một phận. Tôi lên Sài Gòn lập thân, lang thang mãi chẳng nghề nào phù hợp. Thế rồi kết băng phái và trở thành tướng trộm cỡ bự, nổi tiếng giang hồ. Tôi không cướp bóc, chém giết, vả lại từ nhỏ ông cụ thân sinh tôi vẫn bảo: “Lá số tử vi của con phát đạt nhưng ám tối như một thằng tướng trộm. Vậy nên, người ta đào tạo cái nghề ấy cho mày là thiên định. Cũng có thể, cuộc đời đã có bàn tay tạo hóa an bài ”.
Tôi tổ chức tuyển dụng đệ tử cả nam và nữ. Tuyển chọn những đứa lanh lợi, khôn khéo, có sở trường giao tiếp và cả ngoại hình ưa nhìn. Sau đó đào tạo và huấn luyện nghiệp vụ với giáo trình tương đương với hệ trung cấp. Băng trộm của Sáu Ngô thời đó đánh đâu thắng đó. Người ta vẫn nói: “Ma chả thương người yếu, kẻ trộm chẳng thương người nghèo”. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không phải như vậy. Những mục tiêu chúng tôi lựa chọn rất kỹ. Bởi thế, sau mỗi trận đều hả hê và không bị lăn tăn, cắn rứt gì. Vào thập niêm năm 80 là thời kỳ hoàng kim của băng trộm Sáu Ngô. Chúng tôi mở rộng địa bàn hoạt động đến các tỉnh lẻ và sang Campuchia. Tại Campuchia và Thái Lan cũng có một số học trò của tôi chiếm giữ những địa bàn sản xuất.
- Tôi vẫn chưa hiểu làm sao mà kẻ trộm lại không lúc nào lăn tăn cắn rứt trong lương tâm bởi hành vi vô đạo đức của mình? – Bảo Khôi nói.
- Để từ từ, tôi kể qua một vài vụ trộm thì sẽ thấy. Song thực sự, tôi cũng không dám phủ nhận tội lỗi của mình.
Với giọng nói ồm ồm, cách diễn đạt hồ hởi, cởi mở, Sáu Ngô như muốn trút hết bầu tâm sự. Cũng lạ, kẻ trộm mà chẳng kín đáo, lại cứ tồng tộc ruột gan như thế! Sau mỗi vụ trộm, Sáu Ngô lại hả hê, không chỉ bởi giá trị của món trộm mà còn là sự phát hiện những hiểm hóc mới lạ từ khe kẽ, ngóc ngách của đời thường. Khi những người có ăn, có học, khi những kẻ thủ đoạn ranh mãnh kế hiểm làm ăn mà không nhận ra thì sẽ phải trả giá, phải bị cào bằng… !
- Chúng tôi thường cài người ở các bến cảng, đóng giả cò mồi mua bán đồ xuất nhập khẩu và vận chuyển. Những năm ấy, các bến cảng, bãi hàng còn nhộm nhoạm lắm. Không chỉ thủy thủ tàu viễn dương mà cả những tay buôn lậu xuyên lục địa có cơ hội làm ăn phát đạt.
Có một vụ, đệ tử của tôi nhận bốc xếp và vận chuyển một container. Trong đó chứa đầy phụ tùng ô tô, xe máy, đồ điện tử… từ cảng Sài Gòn về Biên Hòa, đã thỏa thuận giá cả và hẹn giờ đánh xe tới. Bọn buôn lậu thì hẹn xe đến điểm này nhưng lại dẫn sang điểm khác để bốc dỡ vì họ sợ đối tác phản phúc. Theo lịch hẹn, 9 giờ 15 phút xe đến. Nhưng 8 giờ 30, chúng tôi đã cho ba xe tải tới. Những xe này đều mang biển giả. Chủ hàng không phàn nàn gì mà liền dẫn tới bốc hàng. Bốc đầy ba xe phủ bạt kín, chủ hàng lên cabin một xe để áp tải hàng. Đi tới ngã tư Hàng Xanh thì xe có chủ hàng bị cảnh sát kết hợp với thuế vụ chặn lại, yêu cầu cả tài xế và chủ hàng vào văn phòng kê khai hàng hóa và trình giấy tờ thủ tục. Trong khi bị bắt trình bày, kê khai hàng hóa, một đệ tử của tôi sẵn có chìa khóa xe, leo lên cabin nổ máy đánh xe đi. Thế là ăn trọn cả ba xe hàng.
Được tán thưởng, Sáu Ngô hồ hởi kể tiếp:
- Những vụ như thế chỉ là chuyện nhỏ, giờ tôi kể cho Thầy nghe một trong nhũng vụ lớn thể hiện đẳng cấp nghề nghiệp:
Mục tiêu lần đó là một ngôi biệt thự. Lân cận trong khu này hầu hết là biệt thự lớn sang trọng, có cả sân vườn, bể bơi và hoa trái. Đường vào mục tiêu là một hẻm nhỏ, từ đường lớn vào đầu kia thoát ra khu vui chơi của trẻ em. Tại đó cũng là chỗ quay xe ngược lại nếu không muốn vào căn biệt thự nào. Thám báo của tôi tiến hành việc quay phim, chụp ảnh và lập sơ đồ chi tiết. Việc vượt tường vào mục tiêu là khá thuận lợi bởi góc vườn có mấy cây xoài um tùm và có nhiều cành lớn ngả vào tường. Bức tường cao hơn hai mét không có rào kẽm, phía trên có mái giả ngói như nóc nhà. Tuy nhiên lại có một trở ngại lớn là có một con becgie to lừng lững và được huấn luyện rất kỹ. Nó không bị xích nhưng luôn nằm ở mặt hiên nhìn ra ngoài. Có người lạ, nó chỉ hầm hừ rồi diễu quanh hành lang. Loại này không thể triệt hạ bằng mồi vì nó rất tinh khôn. Cũng không thể dùng súng điện bắn gục vì nó không chịu ra cổng. Mục tiêu được chú trọng khảo cứu sau một thời gian dài.
Nhóm thám báo đã hoàn tất hồ sơ. Căn hộ này là của một quan chức cỡ bự thuộc Sở Nhà đất. Ông ta đi làm bằng xe Camry biển xanh. Vợ cũng đi làm bằng xe ô tô biển xanh, có tài xế đưa rước tới Phòng Công chứng Nhà nước. Họ có một cậu con trai ngoài ba mươi nhưng chưa có vợ, cùng làm việc ở cơ quan của bố. Cậu này có ô tô riêng và tự lái đi làm. Ông bà này còn có một cô con gái du học ở Anh Quốc. Hàng ngày chỉ có một cô giúp việc trạc ngoài ba mươi quán xuyến công việc nhà cửa, chợ búa, cơm nước và giặt giũ.
Bà vợ hàng tuần đến tới tiệm vàng đường Phan Bội Châu đổi đô la, mỗi lần đổi khoảng vài ngàn đô. Cậu con trai cũng thỉnh thoảng đổi đô la ở Ngân hàng thương mại. Cậu này ăn chơi trác táng và rất hào phóng, cặp với cô nào cũng chỉ vài ngày là có thể tặng xe máy loại sịn. Cậu ta thay bạn gái như thay quần áo. Gần mục tiêu có một khách sạn cao tầng, trên lầu cao có thể nhìn rõ toàn bộ khu biệt thự. Chúng tôi thuê một phòng có thể nhìn thấu nội thất các phòng chính diện của khu biệt thự. Tại đó có đặt một hệ thống quan sát khá hiện đại. Đó là một siêu ống nhòm, loại này quan sát được rất xa, có cổng nối với máy quay phim và máy vi tính.
Thám báo của tôi dùng thiết bị này để theo dõi và ghi hình rõ nét từng người trong căn biệt thự. Nhiều video clip mô tả lúc bà chủ mở khóa két và mở khóa tủ sắt cất đồ. Cậu chủ cũng có một tủ sắt lưu trữ tiền bạc và đồ dùng quý. Quy luật hoạt động, ăn ở của cả nhà và từng người đều được cập nhật chi tiết. Vào ngày cuối tuần, cả nhà đi một xe tới trang trại ngoại ô. Ở đó có vườn cây ăn trái rộng hàng mẫu, có cả ao câu cá và sân quần vợt. Cô giúp việc ở lại coi nhà vì ở trang trại cũng đã có nhiều cô cậu giúp việc và bảo vệ.
Kế hoạch tấn công mục tiêu khá cầu kỳ. Chúng tôi phải mua một con becgie cái đã đẻ vài lứa về nuôi và huấn luyện. Nó được đặt tên mới là Béc. Con Béc thường bị gông mồm bằng dây da nhưng vẫn có thể uống nước và liếm láp được. Đồng thời, nó được mặc một cái quần bằng vải dù xanh xám, mỏng nhưng rất dai và chắc chắn. Quần đó được quấn ngang bụng, có lỗ xỏ hai chân và một lỗ xỏ đuôi. Mỗi ngày nó được tháo gông mõm và quần bốn lần. Cả một thời gian dài cho nó quen với việc gông mõm và mặc quần. Chúng tôi phải chờ khi nào nó động đực thì đưa tới mục tiêu để hỗ trợ việc đột nhập. Con Béc có nhiệm vụ duy nhất và tối quan trọng là quyến rũ con becgie đực đang canh giữ mục tiêu.
Thế rồi cơ hội đã đến, con Béc đã động đực. Chúng tôi thực hiện kế hoạch đột nhập vào ngày cuối tuần. Khi gia đình chủ nhà lên xe tới trang trại, tôi ra lệnh thả con Béc vào. Hai đứa từ trong xe 7 chỗ mở cửa hông đặt đầu tấm ván lên thành ghế rồi ngả đầu kia vào tường ở vị trí phía góc vườn sau đó tháo xích cho con Béc. Ngay lập tức nó leo lên ván và lao xuống vườn rồi chạy thẳng tới chỗ con đực. Con becgie đực cũng vội chạy tới sủa vài tiếng rồi hai con quấn lấy nhau, cùng chạy tới góc vườn phía hông căn nhà.
Theo kế hoạch, nhóm đột vòm cũng theo góc tường đó đột nhập; nhưng không được, bởi từ trong nhà, cô giúp việc mở cửa bước ra. Nhưng rất may, cô ta đã bám theo hai con chó rồi đứng dựa lưng vào tường vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt cô ta đăm đăm như muốn dán vào hai con chó đang hôn hít, liếm láp nhau một cách xoắn xuýt đến não lòng. Con Béc cái dạng hai chân sau, chùng xuống rồi vểnh đuôi lên chờ đợi. Con đực lè cái lưỡi như cái chổi sơn liếm liếm mấy nhát rồi nhảy lên ôm lấy con cái. Nó thọc thẳng, xiên trái, xiên phải rồi hướng cái cần dài xuyên xuống phía dưới bụng con cái. Cả hai con cứ nhún nhẩy dập dình, đổi hướng nọ, xoay hướng kia mà không sao thực hiện được việc cần làm. Mỏi chân quá nó phải nhảy xuống, lại hôn hít liếm láp nhưng con cái không chấp nhận. Vẻ mặt dữ dằn nhăn nhó, nó thúc mồm vào con đực với vẻ hờn dỗi. Chúng nó loay hoay ngắm nghía kĩ lưỡng đến thế mà vẫn không hiểu rằng, bởi cái quần vải dù của con cái mà việc chẳng thành. Quả là ngu như chó! Con cái lại dạng chân xuống tấn, vểnh đuôi rồi toàn thân run rẩy đón chờ. Con đực lại nhẩy lên rồi lại loay hoay nghiêng ngả. Cô giúp việc mê mẩn cả người. Mặt cô đần ra như ngu, như dại. Một tay cô ôm ngực, một tay thọc vào trong quần xoa xoa, giật giật rồi vuốt vuốt. Hai mắt luôn xoáy vào chuyện kỳ cục ở góc vườn. Cả gần giờ đồng hồ, hai con chó quần nát thảm cỏ nhung, đạp gẫy cả mấy khóm hoa mà vẫn không giải quyết được nỗi bức bách dồn nén tột cùng. Con đực mệt quá ngồi phệt xuống. Nó cúi đầu, lè lưỡi, dãi chảy ròng ròng rớt xuống cái cần to dài ngất nga ngất ngưởng, hồng hồng, nhươm nhướp như củ cà rốt cạo vỏ. Nó cúi xuống liếm vào đó. Con cái hất ra coi như của mình. Cái mõm nó bị gông bằng dây da nhưng vẫn có thể  lè lưỡi dài hết cỡ để liếm từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới rồi liếm vòng xung quanh củ cà rốt nóng ấm, nhầy nhụa. Cô giúp việc như bị xây xẩm chóng mặt, hai chân run run rồi ngồi phịch xuống đất, người rúm lại, hai đùi ép chặt lấy cái bàn tay vẫn  để trong quần. Mặt cô méo xẹo như đau đớn rên rỉ, toàn thân rung rung, giật giật liên hồi.
Trong quãng thời gian ấy, nhóm đột vòm đã lẻn vào các vị trí. Hai thằng dùng kỹ thuật mở khóa phòng khách ở tầng trệt, kéo rèm cửa sổ, chốt cửa chính rồi ẩn phục trong đó với nhiệm vụ sẵn sàng trùm đầu khống chế bất cứ ai vào căn nhà. Trên tầng, mỗi phòng có hai thằng dùng kỹ thuật mở cửa phòng rồi mở tủ sắt và két sắt. Chúng mang theo bộ ống nghe như của bác sĩ dùng để nghe tim phổi, được gắn với máy kích âm để dò mã số két sắt. Đồng thời có cả máy phá khóa, nếu là khóa hiện đại kiểu mới. Với những két sắt theo kiểu xoay tìm mã số thì dùng thiết bị ống nghe áp vào để nghe tiếng va chạm, khi xoay vòng số sẽ xác định mật mã số. Nếu là mã điện tử thì cũng áp ống nghe vào rồi ấn số. Các âm thanh sẽ chỉ cho từng số được cài. Còn các ổ khóa dùng chìa để mở thì quá đơn giản với chúng nó. Tất cả nhóm đột vòm, mỗi đứa đều được trang bị bộ đàm, ống nghe áp vào tai. Thông tin được truyền về trung tâm tại căn phòng có bộ ống nhòm và các thiết bị nghe nhìn hiện đại. Tại trung tâm ở trên lầu của khách sạn đối diện có thể quan sát được toàn bộ ngôi biệt thự. Công việc đang tiến hành thì hai đứa phục ở phòng khách tầng trệt mang mật danh T1 và T2 thông tin:
- Báo cáo! Cô giúp việc đang vào nhà. Cô ta đã qua hành lang, không vào phòng khách, không vào bếp mà vào nhà tắm. Cô ta đang từ nhà tắm đi ra, rồi vào bếp. Cô ta đã thay bộ đồ cũ bằng chiếc váy ngủ. Cô ta mở tủ lạnh và lấy ra một quả dưa chuột rồi ra ngoài. Cô ta lại tới chỗ hai con chó và ngồi phệt xuống đất dựa lưng vào tường.
- Vào nhà tắm xem có chìa khóa để trong túi quần của cô ta không!
- Báo cáo, cái quần lót và cả đũng quần dài ướt nhề, nhớt nhát. Túi quần bên phải có chìa khóa với 6 chiếc chìa, trong đó có thể có cả chìa khóa cổng.
- Tốt! Lấy chùm chìa khóa và tiếp tục theo dõi!
Hai con chó vẫn loay hoay với cái việc cũ mà vẫn không thành. Nó vẫn hết sức nỗ lực thực hiện với sự quan tâm cổ vũ của cô giúp việc. Cô ta luôn hổn hển, khật khừ, rên rỉ hòa lẫn tiếng gầm gừ của con Béc cái. Cái quả dưa leo to dài ấy không phải để ăn mà cô ta thay cho ngón tay đưa sâu vào trong người, chỉ còn thò ra một tí rồi liên tục kéo ra, đẩy vào, tốc độ mỗi lúc một nhanh. Hai mắt bỗng lóa lên chẳng nhìn chó nữa! Cô ta nằm xuống vật vã, lăn sang phải, lật sang trái, hai đùi ép chặt làm quả dưa trong người muốn nát nhừ. Những tiếng kêu như run sợ, như đau đớn, như điên dại phát ra từ cái miệng méo xệch.
Hai đứa ở phòng con trai ông bà chủ mang mật danh K1và K2 báo cáo đã mở được tủ sắt, ngăn trái là một búp bê bằng chất dẻo đặc biệt, to cao hệt như một cô gái Châu Âu với đầy đủ các bộ phận như một phụ nữ khỏa thân. Ngăn bên có nhiều đĩa hình sex và rất nhiều tiền mệnh giá 100 đô.
- Lấy một chiếc bao hoặc dùng ga giường gói toàn bộ đô la rồi khóa tủ lại. - Tôi ra lệnh.
- Báo cáo, đã gói gọn!
- Chuyển xuống tầng trệt giao cho T1 và T2 rồi ở đó chờ lệnh.
Hai thằng ở phòng ông bà chủ mang mật danh F1và F2 báo cáo đã mở được két loại mã điện tử. Bên trong có rất nhiều vàng miếng và có một hộp đựng nhiều hạt xoàn.
- Gói gọn toàn bộ rồi khóa két lại và tiếp tục mở cửa tủ sắt! - Tôi ra lệnh.
- Rõ!
- Đã mở được cửa tủ sắt bên trong có nhiều loại giấy tờ và có rất nhiều ngoại tệ đô la
- Gói gọn toàn bộ số ngoại tệ và hạt xoàn rồi khóa tủ lại!
- Xin được gói thành hai gói. Bởi số lượng nhiều và rất nặng!
- Ok! Tìm bao hoặc túi, nếu không có thì dùng ga giường gói thành hai gói, sau đó chuyển gấp xuống tầng trệt cùng T1, T2 và K1, K2 chờ lệnh!
- Rõ!
Tôi quan sát kỹ toàn bộ khu vực kể cả vùng lân cận, rồi đang định ra lệnh mở khóa cổng để chuyển hàng ra thì Q1 - cái thằng được bố trí dùng xe gắn máy bám theo xe chở ông bà chủ và thường trực ở gần khu trang trại để theo dõi, nó vội báo tin:
-  Q1 Báo cáo: Tài xế đã đánh xe ra khỏi trang trại.
- Nó chở ai?
- Nó chạy xe một mình.
- Nó đi đâu?
- Có thể đi đổ xăng.
- Bám theo!
- Rõ!
- Báo cáo, xe thẳng hướng về nhà, gần tới nơi rồi.
Tôi ra lệnh:
- T1, T2!
- Có !
- Mang chùm chìa khóa vào nhà tắm bỏ vào túi quần bên phải của cô giúp việc!
- Rõ!
- K1, K2, F1, F2!
- Có!
- Tài xế sắp về tới nhà. Chuẩn bị chiến đấu!
- Rõ!
Chiếc xe chạy tới sát cổng, tài xế xuống xe, tiếng chuông gọi cửa liên hồi. Cô giúp việc rút quả dưa ra, lóp ngóp bò dậy rồi vội vã chạy vào nhà tắm lấy chìa khóa mở cổng. Chiếc xe Mercedes từ từ bò vào và đậu ngay giữa sân. Tài xế mở cửa xuống xe, cô giúp việc khóa cổng rồi chạy vào. Bộ ngực lúc lắc như hai quả dừa non, cái mông tròn lẳn cong tớn lên dưới lớp vải màu mỡ gà mỏng tanh. Tay tài xế ngạc nhiên: Quái lạ! Con mụ này dám diện váy ngủ của bà chủ, lại còn liếc mắt làm duyên tình tứ thế! Cô giúp việc khựng lại trước bậc thềm. Tay tài xế bước tới khoác tay ngang cổ, cúi xuống hôn vào cái lúm má bánh đúc đánh chụt. Cô giúp việc õng ẹo nói:
- Con chó…! Con chó ghê quá…!
- Chó gì? Sao ghê?
Cô ta không trả lời mà ngước đôi mắt lúng liếng lên nhìn, miệng nở nụ cười duyên dáng rồi ném chùm chìa khóa lên bậc hiên. Cô khoác tay ngang eo tài xế, dìu đến chỗ quả dưa leo đang tủi phận nằm trơ trọi.
Thấy rồi! Thấy rồi! Tài xế áp lưng cô giúp việc vào tường và nghì chặt lại. Miệng thở sì sục, gấp gáp, hắn nâng váy lên, nắn nắn, bóp bóp, xoa xoa, vuốt vuốt rối rít liên hồi. Hắn bế xốc cô ta lên rồi lại đặt xuống, lột cái váy qua đầu rồi gò lưng cô ta xuống. Cô giúp việc ngoan ngoãn cúi xuống, hai bàn tay chống gối. Hắn vội tháo dây lưng, tụt quần xuống ngang gối rồi cầm “củ khoai mì” to dài nhét vào thay cho quả dưa leo vô cảm. Cô ta rú lên một tiếng làm cả hai con chó đều ngước lại. Thế rồi việc của ai mặc họ. Cô giúp việc quỳ xuống thảm cỏ kéo bạn tình thấp xuống tiếp tục cuộc “giao lưu” khiến hai con becgie phải thèm khát ngắm nhìn.
Tôi ra lệnh cho S1, S2 cảnh giới, bịt hai đầu hẻm, đồng thời ra lệnh cho T1 ra mặt hiên lấy chùm chìa khóa mở cổng. T1 mở cổng xong lén ra ngoài. Tôi ra lệnh cho T2, K1, K2 và F1, F2 ôm đồ thoát ra cổng chính. Lập tức xe 7 chỗ đã mở cửa hông tới sát cổng để đón hàng và ung dung lăn bánh ra đường. Công việc hoàn tất không một trở ngại gì. Chỉ tội nghiệp con Béc, có công lớn mà phải một mình ở lại chịu tội!
Bảo Khôi vỗ mạnh vào đùi Sáu Ngô thốt lên:
- Tuyệt! Rất tuyệt! Vậy cả đống của cải ấy ăn bao giờ cho hết!
Sáu Ngô nhăn mặt lắc đầu nói:
- Đâu được miếng nào, của thiên lại trả địa mà! Người xưa nói chẳng sai: “Của làm ra thì để trên gác, của đánh bạc thì để ngoài sân, của tùng vân thì để ngoài ngõ”!
- Sao vậy! Chẳng lẽ lại bị mất hết à? – Bảo Khôi hỏi.
- Chuyện là thế này. - Sáu Ngô kể tiếp - Hồi ấy tôi cặp với một đứa khá là xinh đẹp, tên là Thanh Phương, quê ở Hải Phòng. Một mình cô ta vào Sài Gòn làm ăn. Nghe nó nói đúng giọng khu Ba. Mà lạ thay, giọng nó hệt giọng đàn ông! Thanh Phương tự tìm đến tôi và muốn kết hợp thực hiện một vụ trộm lớn. Đối tượng không phải ai xa lạ mà chính là người chồng ngoài giá thú của cô ta. Ông này thuộc hạng giàu có và đang gom người chung nhau mua tàu thủy để vượt biên. Số tiền gom được để ở nhà riêng đã khá nhiều. Không khó khăn gì, tôi đã tổ chức hốt sạch tiền của và chia cho Thanh Phương một nửa. Sau đó cô ta lặn mất.
Hơn năm sau, Thanh Phương lại tới tìm tôi và thông tin là ông chồng hờ ấy lại tiếp tục gom tiền mua tàu và đã vượt biên trót lọt. Sớm tối cô ta quấn quýt bên tôi. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, thế là chúng tôi ở với nhau như vợ như chồng. Trước khi thực hiện phi vụ lớn, tôi có tổ chức liền mấy vụ trộm nhỏ ở Biên Hòa và Thủ Đức. Số tiền và tài sản trộm được đã chia cho bọn đàn em, tôi có giữ lại một số đồ dùng quý để ở nhà riêng. Căn hộ này tôi thừa kế của bố mẹ, thỉnh thoảng mới về hương đăng cho các cụ. Thường ngày, tôi cùng Thanh Phương ở căn hộ trên Sài gòn. Số tài sản trộm được của vụ lớn được đưa về căn hộ ấy, chưa kịp chia nhau và phát tán thì tôi bị cảnh sát truy bắt vì liên quan đến một vụ trộm ở Biên Hòa. Tôi không thể chối cãi vì hiện vật đã được niêm giữ tại nhà tôi. Trong thời gian tôi bị bắt giam, bọn đàn em của tôi tới gặp Thanh Phương thì cô ta đã cao chạy xa bay và chở sạch số tiền của, chỉ để lại căn nhà rỗng tuếch. Vụ trộm ở Biên Hòa là quá nhỏ, tôi chỉ bị kết án 18 tháng tù giam.
Mãn hạn tù, tôi ra Bắc tìm Thanh Phương cả năm trời mà không thấy tung tích gì. Tật nào chứng ấy, tôi lại tiếp tục kiếm sống bằng cách ăn trộm và cặp với một cô người Hà Nội. Chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái nay đã hơn hai tuổi. Thế rồi chỉ vì mấy đứa đàn em kém cỏi lại tham ăn mà tôi bị liên lụy và phải ngồi tù ở đây. Nghĩ cũng cám cảnh với đời. Thế là hết! Tôi xác định đoạn đời còn lại phải gắn với tù tội mà thôi… !
Tags:
Giỏ hàng của tôi (0)